Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 763. Căng Thẳng 1

Chương 763. Căng Thẳng 1Chương 763. Căng Thẳng 1
Khởi Hàng lái xe, Trang Triều Dương ôm Tùng Nhân ngồi ghế trước, Mạt Mạt bế An An, Vân Kiến và Vân Bình ngồi cạnh Mạt Mạt, cả nhà vừa đủ một chiếc xe.
Khởi Hàng vừa lái xe vừa kể, ngữ khí đầy vẻ xem thường,"Nhà họ Phạm năm nay đến chúc Tết, Phạm Đại Bằng cứ mở miệng ra là nhà thông gia, mặt ông ta đúng là dày."
Mạt Mạt hỏi,'Bàng Linh cũng ở đó hả?"
Khởi Hàng nhìn xe phía trước, đánh vô lăng, đáp lời,"Chị dâu ở đó, cháu đoán là cứ đợi chị dâu đến chúc Tết, bọn họ mới tới."
Mạt Mạt liền biết, Phạm Đại Bằng tức lộn ruột xong nhất định sẽ hối hận, cười nói: "Sau đó giải quyết thế nào?"
Khởi Hàng hừ một tiếng,"Sau đó mũi dính đầy lọ, lấm lem đi về, mẹ cháu cũng chẳng nể bọn họ, nói năng chẳng lưu tình, học lời nói Phạm Đại Bằng đập phá thư lòng giống y chang, mặt mũi Phạm Đại Bằng không khác gì quả cà tím."
Trang Triều Dương hiếm thấy nhớ đến còn có Tôn Nhụy, "Tôn Nhụy thì sao? Cũng đi cùng à?”
Khởi Hàng hơi nhàm chán,Đi theo ạ, còn mở miệng gọi chị nữa, Tôn Nhụy cũng giỏi giấu, nhà họ Phạm không ai biết, Phạm Đại Bằng sợ hết hồn!"
Mạt Mạt bối rối, Tôn Nhụy làm cái trò gì? Khởi Hàng hu một tiếng,"Mẹ cháu chì chiết Tôn Nhụy một phen, đến Ngô Mẫn cũng lôi ra, lúc đó mới im miệng. Đáng tiếc cháu không có cơ hội, cho cháu cơ hội, nhất định cho chuyện này sáng nhất luôn."
Mat Mạt phì cười,"Cô ta sau này nhất định không dám đến nhà nữa, chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, cái danh sinh viên đại học của cô ta áp chế không nổi chuyện lùm xùm."
Khởi Hàng,"Cháu không vừa mắt cái dáng vẻ của cô ta, giả vờ giả vịt."
Khởi Hàng không thích Tôn Nhụy, gặp một lần là hận một lần, đáng tiếc sau này, Tôn Nhụy gặp cậu ấy là trốn.
Nói chuyện thời gian trôi rất nhanh, rất nhanh là tới đại viện, cả nhà Mạt Mạt không có gì thu dọn, trực tiếp đi xe tới nhà Trang Triều Lộ.
Đồ ăn đã lên bàn rồi, Trang Triều Lộ và Tô Nhị đứng dậy,"Nhanh rửa tay trước roi ăn cơm."
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Tô Nhị hỏi,"Sức khỏe ông bà vẫn tốt chứ?"
Triều Dương,"Đều vẫn tốt ạ."
Tô Nhị cười,"Sức khỏe tốt là tốt, anh cũng vẫn nhớ mong đây! Luôn muốn về, nhưng chẳng có thời gian."
Tô Nhị quả thực bận rộn, như hận không thể ở trong bộ đội, số lần về nhà rất ít.
Tô Nhị và Triều Dương nói chuyện, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện. Cho Mat Mat đã bắt đầu ăn rôi, mây mẹ con cô quả thực đói bụng, đói đến sôi ùng ục!
Trang Triều Lộ ra sức gắp thức ăn cho Mạt Mạt và đám trẻ con, cuối cùng Mạt Mạt ăn no căng.
Sau khi ăn cơm xong, Mạt Mạt thu dọn phòng ốc, Triều Dương và Tô Nhị lại nói chuyện một lát rồi cả nhà mới ra về.
Mắt An An đỏ bừng, không muốn đi, đòi cha bế, Tùng Nhân cũng thấy thế đòi theo, hai đứa nhóc bò lên người cha.
Cánh tay của Triều Dương cũng có sức, cúi người xuống, một tay túm lấy một đứa lên ôm, hai đứa nhóc hoan hô, Tùng Nhân còn đắc ý vênh váo,"Đi thôi ngựa ơi."
Triều Dương uống rượu, trong miệng toàn là mùi rượu, phà hơi vào Tùng Nhân,"Thẳằng nhãi này, ai là ngựa."
Tùng Nhân bịt mũi/Á á á, con sai rồi cha ơi."
"Giờ nhận sai cũng muộn rồi, nhãi con, xem cha xử lý con đây."
Trang Triều Dương và các con đùa giỡn, niềm vui không sao giấu nổi, giờ anh là cha trẻ con, không phải là đoàn trưởng nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận