Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1204. Đâm vào tim 2

Chương 1204. Đâm vào tim 2Chương 1204. Đâm vào tim 2
Vương Thanh nhìn thời gian, cô ấy phải đi mua gia vị, chuẩn bị trước, cám ơn Mạt Mạt rồi cúp điện thoại.
Buổi tối Khâu Văn Trạch không đi vào đại viện, ở cửa ra vào, chiến sĩ nhỏ gọi điện thoại cho Mạt Mạt, cô đi lấy tiền, trở vê đến nhà Vương Thanh, cô ấy không ở nhà, Mạt Mạt suy nghĩ một chút, ngày mai Vương Thanh tới làm khách, đưa cho cô ấy cũng được.
Lúc Mạt Mạt về nhà, một chiếc xe jeep mới từ cửa nhà đi ra, Mạt Mạt xem xét, Trang Triều Dương về rồi.
Mạt Mạt vào nhà, cả người Trang Triều Dương là mồ hôi bẩn, bọn nhỏ cũng không chê, đều bám vào cha.
Trang Triều Dương cười, khoé mắt có nếp nhăn rồi, gọi vợ: "Nhìn các con nhớ anh nhiều chưa này."
Mạt Mạt đóng cửa lại: "Bọn nó là nhớ tuần này anh dẫn bọn nó đến chỗ nào để chơi! Đừng tự mình đa tình."
Mạt Mạt hiểu rất rõ mấy thằng nhóc này, bây giờ một tuần có thể gặp cha một lần, chẳng phải nhớ nhung nữa, ngược lại là nhớ rõ, cha vê có đồ ăn ngon, cha về có chỗ chơi vui.
Trang Triều Dương tủi thân nhìn vợ: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em không thể để cho anh vui vẻ một lúc hay sao?”
Mạt Mạt: "Không thể, anh vui sướng, em thì như đâm vào tim, nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, em đi nấu cơm."
Trang Triều Dương nhìn bóng lưng vợ dứt khoát đến nhà bếp, ngay cả cái ôm cũng không có: "..."
Sao anh lại có cảm giác, bây giờ không chỉ bọn nhỏ không nhớ anh nữa, ngay cả vợ cũng không nhớ anh nữa rồi.
Buổi chiều Mạt Mạt đã chuẩn bị xong đồ buổi tối mới làm, hôm nay là lần đầu tiên ăn thử thịt viên kho tàu và chân vịt mù tạt, chân vịt Mạt Mạt mua ở chỗ Vương Thanh, đáng tiếc Vương Thanh sống chết không lấy tiền, cuối cùng Mạt Mạt chỉ có thể nhận, bởi vì không còn cách nào khác, nếu như bản thân tích góp chân vịt thì sẽ được một ít.
Hai món ăn đều là Mạt Mạt làm lần đầu tiên, nhưng đều nhận được sự khen ngợi của người nhà, nhất là chân vịt mù tạt, cay đến mức nghi ngờ nhân sinh rồi, nhưng ăn vào miệng lại không dừng được.
Thất Cân ngậm cái thìa, nhìn mồ hôi trên trán cha và hai anh trai không chớp mắt, lén muốn nếm thử, sau đó bị mẹ trấn áp.
Trang Triều Dương bỏ đũa xuống: "Chân vịt thực sự sảng khoái, ăn ngon quá."
Mạt Mạt nói: "Ăn ngon thì sau này em sẽ làm cho mọi người ăn, sau này không thiếu chân vịt."
Trang Triều Dương: "Vịt ngâm tương của chị Vương đã bắt đầu bán rồi à?"
Mạt Mạt kể chuyện thuê cửa hàng và đơn đặt hàng: "Đã bắt đầu rồi, chẳng qua trước mắt đều là nhận đặt trước, vịt bán ra làm không kịp, cũng may em đã thu vào rồi, chúng ta giữ lại từ từ ăn."
Trang Triều Dương cười: "Được."
Sau khi ăn xong Trang Triều Dương thu dọn nhà bếp, Mạt Mạt giặt quần áo cho anh, ra ngoài sân phơi quần áo, ba người nhà họ Dương từ bên ngoài về, vẻ mặt Tiết Nhã hoảng hốt, cả đường đều được Dương Lâm dìu, Dương Phong cũng không có tâm trạng chào hỏi.
Mạt Mạt đoán cả nhà chắc đã giải quyết chuyện của Dương Tuyết.
Quả nhiên sáng hôm sau, Mạt Mạt không thấy Dương Tuyết nữa, Mạt Mạt và Trang Triều Dương đến chợ bán thức ăn, tối hôm nay phải mời nhà họ Vương tới ăn cơm, chuẩn bị đồ có chút nhiều.
Hải sản là chắc chắn phải có, gà cũng muốn, vịt thì thôi, Mạt Mạt làm vịt không có cách nào so sánh được với chị Vương, còn mua không ít thịt, trong nhà còn một ít tôm hùm đông lạnh, trong lòng cô ước lượng đồ ăn, đã gần như đủ rồi.
Mat Mat còn phải đi mua cái hũ, làm hũ thịt bò, bởi vì hôm nay mua được thịt bò, Mạt Mạt nghĩ đến món ăn này.
Bây giờ Mạt Mat nghĩ đến hũ thịt bò mà nước miếng cũng chảy ra, món ăn này lần trước ăn được ở nhà hàng, Mạt Mạt cảm thấy ăn ngon, muốn tự mình làm thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận