Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 559. Không nói dối 1

Chương 559. Không nói dối 1Chương 559. Không nói dối 1
Không nói dối 1
Đứa lớn ôm chặt lấy đứa em: "Không đâu, bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi."
Cậu bé mím môi: "Em thực sự nhìn thấy bà nội, thật đó, chính là bà nội trong ảnh."
Đứa lớn bất lực, đứa em lớn lên cùng bà nội, nhưng bà nội lại bệnh tật không thể chăm sóc cho nó: "Chúng ta về nhà đi, chắc cha cũng về rồi."
"Vâng."
Khi Mạt Mạt về đến nhà, Tùng Nhân khóc đỏ cả mặt, lưng Điền Tình đầy mồ hôi: "Con mau bế đi này, thằng nhóc này khó chăm quá, rất nóng tính."
Mạt Mạt muốn ôm Tùng Nhân nhưng Tùng Nhân lại tránh, ánh mắt rưng rưng, a ư ư a, hét lên với Mạt Mạt.
Mạt Mạt: "...”
Tùng Nhân đang hỏi cô đi đâu đúng không? Cô hiểu đúng phải không!
Điền Tình mừng rỡ: "Thằng nhóc này còn tủi thân, lần đầu tiên mẹ thấy đứa trẻ thông minh như vậy."
Lần này Mạt Mạt ôm lấy Tùng Nhân, Tùng Nhân để cô ôm vào lòng: "Thằng nhóc này chưa được ba tháng đã như thế rồi, khi nó lớn hơn có thể phá cả nhà ấy chứ." Điên Tình: "Me thay thăng nhóc này nóng tính lắm đấy."
Mạt Mạt cho nó ăn sữa, Tùng Nhân dùng bàn tay nhỏ bé của mình cầm lấy quần áo của Mạt Mạt, khi cô đặt nó xuống thì nó sẽ hú lên, Mạt Mạt bị nó gào rú đau cả màng nhĩ, cô vỗ nhẹ vào mông Tùng Nhân: "Nhóc bướng bỉnh."
mAI"
Mạt Mạt cười bất lực, cái thằng nhóc này!
Điền Tình liếc nhìn thời gian: "Tối nay mẹ sẽ nấu ăn, mẹ thấy Tùng Nhân sẽ không buông tha cho con đâu."
Mạt Mạt đung đưa Tùng Nhân: "Thằng bé này biết bắt nạt người ta lắm."
Điền Tình nói: "Nóng quá, buổi tối ăn mì lạnh nhé, phần của con mẹ không cho nước."
"Vâng!"
Buổi tối Trang Triều Dương trở về, Mạt Mạt hỏi: "Bọn anh định đi huấn luyện bắn đạn thật ở vùng đất không người à?"
"Sao em biết?"
"Em nghe Y Y nói, khi nào anh đi?"
"Chắc hai ngày nữa."
Mạt Mạt nói: "Em sẽ chuẩn bị một vài thứ cho anh."
"Được."
Trang Triều Dương nói xong, Tùng Nhân kêu lên với cha mình, a a ư ư.
Trang Triều Dương đắc ý: "Sao hôm nay thằng nhóc này lại nói chuyện với anh thế?"
Mạt Mạt cúi đầu nhìn Tùng Nhân: "Nó đang cáo trạng với anh đấy!"
Điền Tình cười kể lại chuyện xảy ra lúc chiều, Trang Triều Dương đen mặt: "Sao con trai có thể cáo trạng thế được?"
Tùng Nhân còn la mạnh hơn.
Mạt Mạt không nói nên lời: "Anh nói gì nó cũng không hiểu, còn tưởng rằng anh đang phụ hoạ với nó đấy!"
Trang Triều Dương cười to: "Anh chưa từng thấy đứa nhỏ nào hăng hái như nó."
Mạt Mạt tàn nhẫn moi móc gốc gác của Trang Triều Dương: "Anh đã gặp bao nhiêu đứa trẻ?"
Trang Triêu Dương nghẹn họng, vươn ngón tay chỉ: "Khởi Hàng, Khởi Thăng, ờm..."
Ờm thật lâu cũng không nói ra được cái tên nào khác, Mạt Mạt nói: "Đừng đếm nữa, anh đếm cũng không ra đâu. Anh trông Tùng Nhân một lát đi, em đi nấu cơm cho anh."
Trang Triều Dương ho khan một tiếng, ôm Tùng Nhân: "Không cần làm nhiều đâu."
"Em biết rồi."
Hai ngày sau, Trang Triều Dương rời đi, ngày trở ve chưa xác định. Điền Tình gọi điện thoại về thành phổ, bà muốn Ở lại cho đến khi Trang Trieu Dương quay lại, Mạt Mạt một mình chăm sóc con khiến bà không yên tâm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tùng Nhân đã được ba tháng, thằng bé có người đỡ đầu là đã có thể chống người. Lần này thì hay rồi, nó không muốn nằm mà cứ muốn để người ta bế.
Tháng tám là thời điểm nóng nhất, đứa trẻ lại giống như cái lò, Mạt Mạt ôm nó vào lòng, Tùng Nhân chê nóng, làm Mạt Mạt tức giận giáo dục Tùng Nhân một phen.
Điền Tình lau mồ hôi: "Con nói với nó cũng vô dụng.”
Mạt Mạt bất lực ngồi ở mép giường, Tùng Nhân đạp chân, Điền Tình cười nói: "Con xem thằng bé kìa, nó đang tập lật người đó."
"Không phải người ta thường nói ba tháng lật bốn tháng ngồi sao? Tùng Nhân đã ba tháng rồi, sao còn chưa biết lật?"
Điền Tình nói: "Nói thì nói như thế, trên thực tế trẻ con sẽ muộn hơn, mẹ thấy Tùng Nhân phải mất nửa tháng nữa mới biết lật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận