Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1718. -

Chương 1718. -Chương 1718. -
Lý Vinh Sinh cảm thấy, cậu ấy và chị gái nói chuyện một chút, đơn giản quá đúng, cậu ấy đã có địa vị trong giới, mọi người ước gì cậu ấy phạm phải sai lầm, thật sự không có ai nói cho cậu ấy biết những thứ này.
Buổi trưa, Lý Vinh Sinh nấu cơm, An An ở nhà bếp giúp đỡ: "Cậu nuôi, cậu còn biết nấu cơm à?"
Lý Vinh Sinh: "Sức khoẻ của mẹ cậu không tốt, cậu lại ra nước ngoài nhiều năm, ở nước ngoài cố ý học nấu cơm, lát nữa nếm thử xem, thử tài nấu nướng của cậu."
Cái mũi của An An khe động đậy: "Bây giờ đã thấy thơm rồi, nhất định là ăn ngon."
Lý Vinh Sinh cười, đương nhiên ăn ngon rồi, cậu ấy cố ý đến học tập ở trong quán cơm tàu, nghe nói, tổ tiên của nhà này đã từng làm đầu bếp của vua chúa, nếu không phải ông cụ đào mỏ, quán ăn nhất định sẽ rất phát đạt, nếu như làm ăn phát đạt, cũng sẽ không bởi vì giúp cậu ấy một chút mà dạy cậu ấy vài món ăn.
Buổi trưa, Mạt Mạt ăn vô cùng thỏa mãn: "Nếu như em mở quán ăn, chuyện kinh doanh cũng sẽ tốt"
Lý Vinh Sinh cười: "Thích ăn thì sau này em lại tới đây nấu cơm nhiều hơn."
"Đừng, chị không thể tranh em với mẹ em được, phải rôi, bây giờ mẹ em thể nào rôi?”
"Tạm được, chỉ là lúc nào thời tiết thay đổi thì lưng với chân lại đau, bây giờ, hôm nay nhiệt độ hạ thấp xuống, lại khó chịu, vốn dĩ muốn tới, nhưng thực sự không xuống khỏi giường được."
Mat Mạt nghĩ đến thay của An An, Đông Y có thể giải quyết được tận gốc, An An cũng nghĩ đến: "Cậu nuôi cũng biết cháu học Đông Y chứ, thầy của cháu là thầy thuốc Đông Y nổi tiếng, cháu có thể về rồi nói với thay một chút, xem có thể bắt mạch xem bệnh hay không?”
Lý Vinh Sinh ở nước ngoài, chỉ biết là An An vào viện y học, thật sự không biết đã theo được một người thầy nổi tiếng: "Thật ư, vậy cậu cám ơn cháu, nếu như thật sự có thể trị được tận gốc bệnh của mẹ cậu, cậu nhất định sẽ đưa cho cháu một bao lì xì lớn."
An An: "Cậu nuôi, lì xì của cậu đã rất lớn rồi, cháu làm gì có mặt mũi mà nhận nữa, hơn nữa, chúng ta đều là người nhà, cậu đừng khách khí."
Lý Vinh Sinh bưng chén rượu lên: "Cậu mời cháu một chén."
An An cũng cạn một chén, thật là cay.
Buổi trưa An An thu dọn, Mạt Mạt tiễn Lý Vinh Sinh ra khỏi cửa, hai người đi rất nhanh, chủ yếu là vì trời lạnh, không nghĩ tới sẽ đuổi kịp Đại Song và Lý Thư.
Lý Thư đang giao phó cho Đại Song: "Em giám sát Tâm Bảo nhiều hơn chút, tốt nhất là khiến cho chị và nó trở thành bạn bè, sau này chị có thể trở thành con dâu của nhà họ Trang hay không, đều nhờ vào công lao của em đấy, nếu như thành công, chị sẽ không bạc đãi em, em muốn trở thành ngôi sao lớn, chỉ là chuyện thời gian."
Đại Song vẫn động tâm, nhưng sau mấy lần thất vọng, cô bé đã học được cách cất giấu: "Chị cũng đừng sinh ra những ý nghĩ dơ bẩn tính toán Tâm Bảo, nếu như chị dám, thì đợi mà tiếp nhận cơn thịnh nộ đi."
Thời gian Đại Song tiếp xúc với Lý Thư càng lâu, càng hiểu rõ con người Lý Thư, người này có rất nhiều thủ đoạn tàn nhãn, từ chuyện của Hạ Hạ là đã nhìn ra, cô ta thực sự có can đảm ra tay, rất sợ không đạt được hiệu quả, đã bỏ nhiều đồ dị ứng hơn, nếu như thật sự đến muộn, thực sự sẽ chết người.
Nhưng khi đó Lý Thư có biểu cảm gì, rất bình tứnh, như thể mạng người không phải là mạng người, trong lòng cô bé cũng sợ hãi, từ đó đối với Lý Thư cô bé có sự đề phòng nhiều hơn là lợi dụng.
Đầu óc của Lý Thư cũng không phải rỗng tuếch: "Yên tâm đi, chị chi coi trọng vị trí con dâu nhà họ Trang, chị sẽ không hại Tâm Bảo, chị là một bé gái mồ côi, không chống đỡ nổi cơn tức giận của hai nhà."
Cô ta tính toán Hạ Hạ, đó là vì đã hiểu rõ tình hình trong nhà Hạ Hạ, Tâm Bảo thì cô ta không dám, từ trong lời của Đại Song cũng biết được, nhà Tâm Bảo không đơn giản, trả thù cô ta quá dễ dàng.
Đại Song mím môi: "Em hy vọng Hạ Hạ là lần cuối cùng."
Lý Thư bật cười một tiếng: "Bây giờ mới có tấm lòng lương thiện có phải là quá muộn rồi hay không?"
Đại Song trầm mặt, buồn bực vô cùng, không có ý định tiễn Lý Thư nữa, quay người lại, choáng váng, bờ môi cũng đang run rẩy, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy ánh mắt sắc bén của dì Liên, giống như lưỡi dao vậy, xương cốt của cô bé đều đau đớn.
Lý Thư còn không muốn chọc tới Đại Song, vội vàng xoay người, cũng run lên, đây là lần đầu tiên, cô ta tính toán người khác bị người ta nghe thấy, Lý Thư sợ hãi, bây giờ xong rồi.
Trong mắt Mạt Mạt đều là sự tức giận, biết Lý Thư không có lòng tốt, vậy mà thật sự tính toán lên người Tâm Bảo, Tâm Bảo là cô nuôi dưỡng như con gái.
Ngay đến tư tưởng muốn nuốt sống Lý Thư cũng đã có trong lòng Mạt Mạt rồi, người con gái này chính là tai hoạ, Mạt Mạt đen mặt: "Cô muốn tính toán ai?"
Lý Thư ôm ảo tưởng rằng Liên Mạt Mạt chưa nghe thấy, vội vàng khiến cho mình bình tĩnh lại: "Tổng giám đốc Liên, tôi và Đại Song đùa giỡn thôi, chưa hề nói rằng tính toán ai."
Mạt Mạt hừ lạnh một tiếng, thật đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nghiêng đầu nói với Lý Vinh Sinh: "Giúp chị lặp lại lời vừa rồi của bọn họ."
Tâm trí của Lý Thư chìm vào đáy vực, sau lần này là không vào được đại viện nữa rôi, âm thâm oán hận, con đường thật vất vả mới kéo lên được mất rồi.
Lý Vinh Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thư, trí nhớ của Lý Vinh Sinh rất tốt, lặp lại không sót một chữ.
Lý Thư cảm nhận được rõ ràng hôm nay rất lạnh, nhưng trên trán đã đổ mồ hôi.
Mạt Mạt tiến lên một bước, mang đến cảm giác quá áp bách cho Lý Thư, cô ta nhịn không được lui về sau một bước, Mạt Mạt bật cười một tiếng: "Bây giờ sợ hãi, có phải là quá muộn hay không?"
Lý Thư cũng không muốn sợ, nhưng cô ta thật sự sợ rồi, đây chính là khí thế của bà chủ lớn, cô ta sợ hãi.
Mat Mạt càng lạnh mặt hơn: "Cô không nên tính toán lên người nhà của tôi, lời tôi nói lần trước, có phải cô quên rồi hay không, nếu còn có một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí, xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ tôi."
Con ngươi của Lý Thư giãn to ra, trí nhớ đã quên lại quay lại, cô ta sợ, nhìn thấy ánh mắt của Liên Mạt Mạt, thật sự sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"Tôi, tôi sai rồi, vê sau tôi không đám nữa."
Lý Thư nhận sai quá nhanh, Mạt Mạt sẽ không tin Lý Thư, nhân lúc tuyến phòng ngự tâm lý của Lý Thư đang yếu, trong mắt Mạt Mạt loé lên: "Là cô đẩy tôi, là cô tính toán mẹ của Lý Vinh Sinh, cô không muốn Lý Vinh Sinh đến thành phố Z, tôi đã nghi ngờ rồi, cô xuất phát từ mục đích gì?"
Lý Thư muốn để cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng cô ta chột dạ, nhất là dáng vẻ dường như đã biết tất cả mọi chuyện của Liên Mạt Mạt, Lý Thư muốn giữ bình tĩnh, nhưng miệng lại cứ run rẩy, trong lòng không khống chế được suy nghĩ, Liên Mạt Mạt nhất định đã biết, hai mắt không chịu được sự khống chế quay sang nhìn Lý Vinh Sinh, cậu ấy cũng biết, nghĩ đến khả năng này, bắp chân Lý Thư cũng run rẩy.
Lúc đầu Đại Song sợ hãi muốn chết, nghe lời này, mở to hai mắt nhìn, cảm thấy Lý Thư thật sự có thể làm ra chuyện như vậy, cô bé hối hận rồi, nếu như sớm biết Lý Thư có bản lĩnh như vậy, cô bé nhất định không làm bạn với Lý Thư, nhưng bây giờ có nói điều gì cũng muộn rồi, chỉ hy vọng có thể đưa bản thân thoát ra ngoài.
Đại Song cúi đầu: "Dì Liên, nhất định là Lý Thư, cô ta thật ác độc, Hạ Hạ, Hạ Hạ chính là do cô ta làm hại."
Tay Lý Thư chỉ vào Đại Song cũng run rẩy: "Tao nhổ vào, rõ ràng là mày muốn đóng quảng cáo, bảo tao giúp, không liên quan gì tới tao."
Đại Song thừa nhận: "Em nói là muốn giúp đỡ, thế nhưng không muốn mạng của Hạ Hạ, chị lại có thể ra tay được, dì Liên, nhất định là chị ta làm, chị ta ác độc đó."
Mạt Mạt đương nhiên biết Lý Thư ác độc, cô gái này đã sống lại một lần, oán khí rất nặng, trong lòng cũng độc ác, cũng không coi mạng người ra gì cả. Trong mấy người, chấn động nhất là Lý Vinh
Sinh, cậu ấy đã không còn là cậu thiếu niên dễ lừa
gạt gạ gẫm năm đó nữa, có một số việc một mình
suy nghĩ, thì nghĩ không ra, nhưng chỉ sợ tất cả mọi
chuyện liên quan đến nhau, rất nhiều chuyện liên
quan đến một chỗ cũng khó mà cân nhắc được. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận