Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 270. Kích thước hung khí 2

Chương 270. Kích thước hung khí 2Chương 270. Kích thước hung khí 2
Kích thước hung khí 2
Y tá nhanh chóng đi ra báo tin: "Đã sinh rồi, là một thằng nhóc nặng ba cân, hai mẹ con đều khỏe cả."
Cả nhà Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, Điền Tình nói: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn rất nhiều."
Y tá nói: "Không cần cảm ơn, là chuyện mà chúng tôi nên làm, mọi người mang chăn đến chưa? Tôi sẽ đem vào để quấn cho em bé."
Mạt Mạt vội vàng mở túi, lấy ra một chiếc chăn bông màu be đưa qua: "Chúng tôi có mang tới đây."
"Được rồi, đợi lát nữa tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ ôm ra."
Mẹ Triệu kích động nói: "Được, được, cảm ơn chị."
Mười phút sau, đứa nhỏ được ôm ra trước. Điền Tình nhận lấy, bốn người lớn vây quanh nhìn đứa nhỏ. Điền Tình hiếm khi vui vẻ như vậy: "Mọi người nhìn xem này, mặt mày thẳng nhóc này rất giống Thanh Bách."
Mẹ Triệu xích lại gần hơn: "Đúng thế, quả thực giống như từ một khuôn đúc ra."
Liên Quốc Trung: "Mau xem này, đứa nhỏ này hình như đang cười đấy."
Điền Tình ôm chặt cháu trai: "Chứng tỏ đứa nhỏ là người có phúc."
Lại qua mười phút sau, Triệu Tuệ mới được đẩy ra, người đã kiệt sức ngủ thiếp đi.
Mạt Mạt chạy đến phòng bệnh trước, trải chiếc chăn bông mang từ nhà lên giường bệnh, phía trên còn đặt một chiếc đệm khác nữa, cái đệm này là Mạt Mạt làm riêng để hứng sản dịch còn sót lại chảy ra.
Bác sĩ nhìn tấm đệm rồi cười nói: "Thì ra đã chuẩn bị xong hết rồi à, vậy thì tôi cũng không cần dặn dò thêm nữa."
Triệu Tuệ được nâng lên giường, vừa đắp chăn thì người cũng tỉnh lại, yếu ớt nói: "Cho con xem đứa bé với."
Điền Tình ôm qua, Triệu Tuệ cẩn thận dùng ngón tay sờ, nhìn vô cùng dịu dàng, lại sợ đánh thức thằng nhóc đang ngủ: "Mẹ, vậy khi nào con có thể cho nó bú được ạ?”
Mẹ Triệu nhìn ngực con gái mình: "Con mới sinh xong chưa có sữa đâu, phải qua vài ngày nữa mới được."
Triệu Tuệ lo lắng hỏi: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đứa bé nhất định sẽ bị đói mất thôi."
Mạt Mạt lấy sữa bột và bình sữa ra: "Em đã chuẩn bị xong hết đây rồi."
Triệu Tuệ chớp chớp mắt: "Sao chị lại không biết?"
Mạt Mạt đưa bình sữa cho Triệu Tuệ, cười: "Định cho chị một sự bất ngờ mà." Mẹ Triệu tò mò sờ bình sữa: "Cái này hiếm thấy lắm đấy. Tuệ nhà dì là người có phúc nhất, có cô em chồng tốt như vậy, thật sự là do kiếp trước đã tu luyện không ít nên kiếp này mới có phúc như vậy."
Điền Tình thích nghe người ta khen con gái mình, trong lòng cực kỳ kiêu ngạo nhưng trên mặt lại tỏ ra khiêm tốn nói: "Làm gì mà tốt được như chị nói chứ, đó là việc con bé nên làm thôi."
Triệu Tuệ sinh con quá mất sức nên bây giờ rất đói bụng, bụng kêu ùng ục, Điền Tình đứng dậy: "Để mẹ về nhà nấu cơm, sẽ xong nhanh thôi."
Mẹ Triệu nhận lấy đứa bé: "Vậy cũng được, làm phiền chị rồi."
Mạt Mạt đứng dậy: "Mẹ, hay là để con về nấu cho, mẹ với dì ở lại chăm sóc đứa bé đi."
Điền Tình cũng thật sự lo lắng cho đứa nhỏ, suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy thì con về đi, nếu tiện thì mang chút cơm tới đây luôn."
"Con biết rồi."
Mạt Mạt từ phòng bệnh đi ra, chỉ có một mình Trang Triều Dương đang đứng chờ ở đó: "Cha em đâu rồi?"
"Cặp song sinh về nhà thay quần áo, chú thì dẫn Tiểu Xuyên và chú Triệu đến quán ăn quốc doanh để ăn cơm rồi."
Mat Mạt kinh ngạc: "Vậy sao anh không đi theo?”
Trang Triều Dương kéo tay Mạt Mạt: "Anh muốn đợi cùng với em." Mat Mat cũng năm tay Trang Trieu Dương, cười ngọt ngào: "Đi, vê nhà giúp em nấu cơm."
"Được."
Về đến nhà, cặp song sinh không có ở nhà, quần áo thay ra đều ngâm trong chậu giặt, còn người không biết đã chạy đi đâu rồi. Mạt Mạt vào nhà, cũng được, may mà hai thằng nhóc thúi này còn biết thu dọn sạch sẽ nhà cửa.
Mạt Mạt xoay người định đi hái rau, đột nhiên bị Trang Triều Dương ôm chầm lấy. Mạt Mạt đỏ mặt, chân giam lên chân Trang Triều Dương: "Trang Triều Dương, thấy trong nhà không có ai, anh liên đùa giỡn lưu manh à?”
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi."
Đây là lần đầu tiên Trang Triều Dương biết thì ra phụ nữ sinh con nguy hiểm như vậy, anh chỉ cần nghĩ đến có một ngày Mat Mat sẽ nằm ở trong đó, trong lòng liền run rẩy.
Mạt Mạt cúi đầu nhìn xuống vòng tay đang siết chặt, cảm thấy không thoải mái vặn vẹo thân thể, giọng nói của Trang Triều Dương lại trở nên khàn khàn: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đang đùa với lửa đấy"
Mạt Mạt cảm giác được ngay thắt lưng cô đang có một cây gậy đụng vào, toàn thân liền căng thẳng không dám cử động, nhưng hai người lại dính chặt vào nhau như vậy, cô có thể cảm nhận được kích thước của hung khí kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như có thể nhỏ ra máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận