Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1394. Chạy rồi 2

Chương 1394. Chạy rồi 2Chương 1394. Chạy rồi 2
Lúc Mạt Mạt dậy, trừng mắt với kẻ đầu sỏ Trang Triều Dương, anh ninh not khẽ cười: "Vợ à, anh làm mì vẫn thắn cho em, mau dậy ăn đi."
Mạt Mạt hầm hừ, không muốn để ý đến Trang Triều Dương, anh vội vàng đuổi theo, anh biết hôm qua chọc giận vợ rồi, cả đường đi theo chọc cười.
Mạt Mạt xuống lầu nghe được tiếng bọn nhỏ đang kêu lên kinh ngạc, nhìn sang, bọn nhỏ đang chơi đu dây ở trong sân.
Mạt Mạt ăn sáng xong ra ngoài, nhìn thấy hai cô bé nhà sát vách đang ghé vào trên hàng rào để nhìn.
Mạt Mạt vẫy tay: "Muốn chơi thì sang đây."
Hai cô bé nhìn thấy đu dây, trong đáy mắt là ao ước, cuối cùng không chống đỡ được sự hấp dẫn của đu dây, chạy sang.
Mễ Mễ đứng bên cạnh An An, bàn tay nhỏ vẫn luôn lôi kéo An An, nhìn hai cô bé tò mò, Mễ Mễ chỉ nghe bác gái Dương nhắc tới, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hai cô bé, sợ hãi đứng đấy, nhìn chằm chằm Mễ Mễ, sau đó chạy mất, đúng, chính là chạy mất, chạy vê nhà, cũng không đi ra ngoài nữa.
Mạt Mạt cũng ngây ngẩn cả người, thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của hai cô bé.
Mạt Mạt cũng không rảnh mà nghĩ cẩn thận, có khách tới nhà, Từ Lị và Kỳ Dung đi cùng nhau, cầm theo không ít quà.
Từ Lị nhìn thấy Mễ Mễ, mắt sáng rực lên: "Đây chính là Mễ Mễ đã nhắc tới trong điện thoại phải không, thật đáng yêu."
Mạt Mạt thấy Mễ Mễ nhìn Từ Lị ngỡ ngàng, kéo Mễ Mễ sang giới thiệu: "Đây là bạn của dì, Mễ Mễ chào dì Từ đi."
Mễ Mễ nhẹ nhàng gọi: "Dì Từ."
Từ Lị nghe mà tim muốn tan ra, cầm cái túi, giở quần áo ra: "Đây đều là dì chuẩn bị cho cháu, thích không?"
Từ Lị cầm đều là váy nhỏ, rất đáng yêu, Mạt Mạt nói: "Sao em mua nhiều như vậy?"
Từ Lị: "Không phải em mua, công ty của Kỳ Dung chính là kinh doanh trang phục, của nhà mình không tốn tiền."
Mạt Mạt liếc nhìn Kỳ Dung nhiều hơn chút, Kỳ Dung đối với Từ Lị ngược lại đủ chân thành, cô còn tưởng rằng, Kỳ Dung sẽ lừa gạt Từ Li chứ.
Mạt Mạt nhìn Từ Lị: "Hai người hôm nay đến đây không chỉ là để thăm Mễ Mễ đúng không?"
Kỳ Dung thấy Trang Triều Dương đi ra từ phòng bếp, lúc này người đều đã đến đông đủ, cũng không vòng vo nữa: "Tôi phải về thành phố G một chuyến, chỉ có một mình Từ Lị ở bên này tôi không yên tâm, cho nên tôi muốn để cho Từ Lị ở đây mấy ngày, chờ tôi trở về."
Từ Lị nói tiếp: "Em nói em đến ký túc xá ở, anh ấy cũng không yên tâm, Mạt Mat chị nói xem, không phải là anh ấy chuyện bé xé ra to chứ?"
Mạt Mạt và Trang Triều Dương nhìn thoáng qua nhau, trong lòng bọn họ nắm chắc, xem ra Kỳ Dung và nhà họ Kỳ đã đấu đá đến lúc căng thẳng nhất rồi.
Mạt Mạt kéo tay Từ Lị: "Cẩn thận chút tóm lại vẫn tốt."
Kỳ Dung thấy Mat Mạt đáp lời, biết Từ Li có thể ở lại nơi này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải lần này về thành phố G có nguy hiểm, có nói thế nào thì anh ta cũng sẽ dẫn Từ Lị theo, cô ấy ở bên cạnh mình vẫn là an toàn nhất, nhưng không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể làm phiền Liên Mạt Mạt.
Thứ hai Kỳ Dung đi, buổi trưa ăn cơm xong, hai vợ chồng về nhà, chờ đến thứ hai lại tới.
Hai vợ chồng Kỳ Dung đi rồi, nhưng để lại một đống quà, quần áo của bọn nhỏ là nhiều nhất, Mạt Mạt lôi kéo Trang Triều Dương: "Được rồi, hôm nay có việc làm rồi, những bộ quần áo này đều phải giặt mới được."
Trang Triều Dương: "Vợ nghỉ ngơi đi, hôm qua quá mệt mỏi, những bộ quần áo này giao cho anh."
Mạt Mạt vội vàng liếc bọn nhỏ, thấy bọn nhỏ không chú ý tới bên này, mới trừng mắt với Trang Triều Dương, tự vạch áo cho người xem lưng.
Trang Triều Dương toét miệng, chỉ thích dáng vẻ căng thẳng của vợ. Hai vợ chông đang mắt nhìn mắt, Dương Phong tới: "Triều dương, cho anh mượn xe dùng chút."
Trang Triều Dương thấy vẻ mặt Dương Phong tức giận: "Có chuyện gì thế?"
Dương Lâm cũng đi vào, cậu bé cũng không sợ mất mặt: "Dương Tuyết trộm tiên của mẹ cháu, để đứa nhỏ ở lại bệnh viện chạy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận