Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 547. Bí mật 1

Chương 547. Bí mật 1Chương 547. Bí mật 1
Tùng Nhân lớn lên mỗi ngày, mỗi ngày lại một kiểu, ai cũng nói ba tháng biết lẫy, bốn tháng biết ngồi, sáu tháng biết bò, Tùng Nhân mới hai tháng rưỡi, nằm đã không đàng hoàng, chân này vắt sang chân kia, cánh tay nhấc lên, giống như là muốn xoay người vậy.
Mỗi lần Trang Triều Dương nhìn thấy đều tự hào nói: "Không hổ là con trai của anh, thể trạng này quá tốt."
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Đó là bởi vì lúc mang thai em tẩm bổ tốt nên thân thể thằng nhóc mới rắn chắc, cái gì cũng không thiếu."
Trang Triều Dương nhìn con trai đang đạp loạn, cười ha ha: "Thằng nhóc này có sức khỏe, em nhìn này đạp rơi cả tã."
Mạt Mạt bế Tùng Nhân, chân nó vẫn đang đạp, Mạt Mạt vỗ vào mông Tùng Nhân một cái: "Ngoan ngoãn một chút."
Tùng Nhân ê a, Mạt Mạt lại mặc lại tã lên, hỏi: "Anh hỏi Đổng Hàng xem Tiền YY đã sinh chưa? Đã qua ngày rồi sao vẫn không thấy có động tĩnh gì?"
Trang Triều Dương gãi gan bàn chân Tùng Nhân: "Hai ngày nay anh đều không thấy bóng dáng của anh ta, chỉ cần không có gì làm nhàn rỗi là lại chạy về nhà, anh đoán là chưa sinh, nếu như sinh rồi, thì anh ta đã sớm đắc ý." Mat Mạt cười: "Xem ra đứa nhỏ này là một đứa nhóc lười, cứ ở trong bụng mẹ không chịu đi ra."
"Chắc là vậy, ai bảo trước đó Đổng Hàng cười anh, bây giờ cho anh ta cảm nhận một chút."
Mạt Mạt cúi đầu nhìn Tùng Nhân đang sắp nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Đi ngủ đi, Tùng Nhân buồn ngủ rồi."
Trang Triều Dương thấy tay Tùng Nhân đang nắm lấy áo của vợ, âm thầm vận khí, thằng nhóc hư đốn này.
Mạt Mạt đặt Tùng Nhân xuống, Trang Triều Dương cẩn thận đẩy tay Tùng Nhân ra, nó lập tức mở mắt, lông mày đỏ lên, Trang Triều Dương bị doạ vội vàng lo lắng kéo áo Mạt Mạt đặt vào trong tay Tùng Nhân, Tùng Nhân nhìn Trang Triều Dương, chờ mấy giây rồi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, liên tục mấy lần rồi mới thực sự ngủ.
Trang Triều Dương cắn răng: "Thằng nhóc này giỏi lắm."
Mạt Mạt bật cười: "Nó chắc là cầm tỉnh con khỉ, khỉ tỉnh ranh vô cùng."
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân nằm xuống, vẻ mặt Trang Triêu Dương dục cầu bất mãn, nhưng nhìn Tùng Nhân, nhịn.
Thời tiết tháng 7 nắng chói chang, thời tiết bên ngoài vô cùng tốt.
Thời tiết ở niên đại này, còn chưa bị ô nhiễm, không có hiệu ứng nhà kính. Mùa hè Phương Bắc ở niên đại này cũng không oi bức, ngược lại còn có chút mát mẻ.
Trải qua những ngày mưa dầm liên miên, cuối cùng cũng đã được đón thời tiết đẹp, trẻ con trong đại viện bị nhốt hai tháng rồi, đều đã bứt rứt gần chết, Mạt Mạt bị tiếng huyên náo ở dưới lầu đánh thức.
Mạt Mạt xuống giường, mở cửa sổ ra một chút, xác định không có gió mới mở lớn hơn một chút, nhìn xuống dưới lầu, mấy đứa bé gái đang đá cầu, mấy đứa bé trai thì ném bao cát, còn có hai nhóm nhóc choai choai, đang chơi đánh trận, thật là náo nhiệt.
Mạt Mạt đột nhiên kích động, quay người ra khỏi phòng ngủ, mở cửa đứng đó chờ sẵn, Liên Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm rất nhanh đã lên đến nơi, Thanh Nghĩa: "Chị, sao chị biết em tới?"
Mạt Mạt tránh cửa lớn ra: "Vừa rồi chị ở trước cửa sổ, nhìn thấy em và Mộng Nhiễm, mau vào đây."
Sau lưng Thanh Nghĩa còn cõng một cái sọt, trong tay Mộng Nhiễm xách theo một túi vải, hai người đi vào, Thanh Nghĩa lấy nước cho mình và Mộng Nhiễm.
Thanh Nghĩa uống nước xong lau mồ hôi trên trán: "Thời tiết này nóng quá, vẫn là ở trong nhà mát hơn."
Mạt Mạt lấy khăn mặt đưa cho Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm: "Sao hai đứa lại xuống núi?"
Thanh Nghĩa nói: "Em nhớ ra chị sắp sinh, đã muốn xuống từ lâu rôi, nhưng trời vẫn cứ mưa suốt, khắp nơi đều là nước, nên không đi được, đến tận hôm nay mới xuống núi."
Mạt Mạt đứng dậy: "Hai đứa chắc vẫn chưa ăn cơm trưa nhỉ, chị đi nấu cơm cho hai đứa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận