Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1626. -

Chương 1626. -Chương 1626. -
Mat Mạt có lòng tin với con trai của mình, cảm thấy sẽ không làm ra chuyện lừa gạt tiền, trong tay An An có tiền mà.
Nhưng bây giờ An An khiến cho nhiều người tức giận, đoàn người đã sớm quên mất An An là đứa nhỏ tốt như thế nào, được rồi, ở niên đại này, chỉ cần dính đến tiền đều là chuyện lớn.
Hơn nữa mới bao nhiêu tuổi mà đã lừa gạt tiền, trưởng thành thì lợi hại rồi, đối với gia đình quân nhân chính trực, đây là chuyện không thể chịu đựng được.
Mạt Mạt vẫn luôn cười, thái độ của cô rất tốt, nhóm chị dâu phát tiết ra ngoài, rốt cuộc cũng còn nhớ rõ năng lực của Mạt Mạt, không tiếp tục nã pháo nữa.
Cuối cùng Mạt Mạt cũng có thể mở miệng rồi: "Chị dâu Lưu, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Minh Tử nói như thế nào ạ?"
Chị dâu Lưu ở nhà cảm thấy mình là người có địa vị nhất, Minh Tử cũng sợ mẹ nhất, chị dâu Lưu là người đầu tiên phát hiện ra, mở miệng nói: "Hôm qua Minh Tử nói cần mười đồng, trường học yêu cầu, ban đầu chị cũng không nghĩ nhiều, về sau nghĩ một chút thấy không đúng, trường học nộp cái gì mà cần mười đồng, nên chị đã đến trường để hỏi, trường học không có chuyện nộp tiền, chị dẫn Minh Tử về đánh cho một trận, thằng nhóc này mới nói, lắp ba lắp bắp nói, An An nói cân tiền, nên nó đã nghĩ đến việc hỏi chị tiền, Mạt Mạt, An An nhà em rốt cuộc cần tiền làm gì? Đây chính là mười đồng đó, mà sao lại có thể trực tiếp đòi tiền từ bọn nhỏ ở đại viện vậy?"
Chị dâu Lưu lại tức giận, điều kiện của nhà Mạt Mạt ở đại viện hẳn phải là tốt nhất rồi, đồ dùng quần áo của mấy đứa nhỏ đều là đồ tốt, người có tiền như vậy, sao lại còn hỏi mượn tiền từ đứa nhỏ khác, đây chính là nhân phẩm có vấn đề.
Trong đầu Mạt Mạt giật giật, Minh Tử sợ mẹ, nói lắp bắp, cũng không thể biểu lộ rõ ràng được ý tứ, nhưng Mạt Mạt nghe cũng đã hiểu, quả thực là An An làm là đúng rồi.
Mạt Mạt lại nhìn những người chị dâu khác, cô day trán: "Chuyện đó, em bồi thường lại tiền cho các chị trước, việc này là An An làm sai, em nhận lỗi trước."
Mấy người chị dâu Lưu nói số tiền, tiền mỗi nhà không giống nhau, nhiều nhất cũng chỉ mười đồng, Mạt Mạt trả lại tiền, mấy người chị dâu cầm lại tiền, trong lòng vừa ý rồi, cũng phải đi về rồi.
Chị dâu Lưu còn chưa mở miệng, An An và Thất Cân trở về rồi, trong tay An An còn cầm tiền, nhìn thấy các bác gái trong nhà thì sửng sốt.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm tiền trong tay An An, hít sâu một hơi: "An An, tiền trong tay con là chuyện gì xảy ra?"
An An thấy các bác gái đen mặt nhìn cậu bé, cậu bé nhạy bén cảm thấy, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa cậu bé còn không biết.
An An vội vàng giải thích: "Mẹ, đây là tiền mà con hùn vốn được, chính là cổ phần mà mẹ nói ấy, cầm tiền vốn đến, đợi kiếm được tiền, sau đó chia hoa hồng, số tiền này đều là tiền lì xì của đám bạn nhỏ ở đại viện, con hứa hẹn, nửa tháng sau sẽ trả lại cả vốn lẫn lời."
Mạt Mạt nắm được trọng điểm: "Tiền lì xì?"
An An gật đầu: "Đúng vậy, con nói, có tiền thì lấy tiền ra, sau đó mọi người đều lấy tiền lì xì ra."
Chị dâu Lưu nghe xong thì đỏ mặt, thì ra Minh Tử không nói rõ ràng, còn lừa An An, chị dâu Lưu cảm thấy đánh nhẹ rồi.
Mấy người chị dâu khác nghe xong mặc dù trong lòng cũng có chút hoài nghi, nhưng thấy An An rất thẳng thắn, cũng dần dần tin, An An không thiếu tiền, hơn nữa còn nói, nửa tháng sau trả lại cả vốn lẫn lời, xem ra việc này là sự thật.
Mạt Mạt nghe hiểu, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải An An lừa tiền là được rồi, sau đó nhìn An An đầy phức tạp, cô vẫn cho là thằng nhóc này không có hứng thú với chuyện kinh doanh, không nghĩ tới, mới có mấy tuổi, cũng có thể nghĩ ra được chuyện hùn vốn, cô có thể nói rằng không hổ là con của cô hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận