Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 698. Xấu xí 2

Chương 698. Xấu xí 2Chương 698. Xấu xí 2
Mãi cho đến khi bọn trẻ sắp khai giảng, Trang Triều Dương mới trở về, cả người đã gầy hai vòng, mặt sắp lõm vào.
Trang Triều Dương trở ve tắm rửa, chào hỏi với bọn nhỏ rồi ve phòng ngả đầu xuống là ngủ, ngủ thẳng tới mười giờ tối.
Mạt Mạt vẫn luôn thức, Trang Triều Dương dậy, cô lập tức mở to hai mắt: "Anh dậy rồi à, cơm ở trong nồi, em đi bê cơm cho anh."
Trang Triều Dương ôm lấy eo Mat Mạt: "Anh muốn ăn thịt."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Đồng chí Trang Triều Dương lợi hại, không nhìn mà cũng biết em làm thịt."
Trang Triều Dương rụt lại vào trong chăn, cắn vào ngực vợ, cuối cùng Mạt Mạt đã hiểu, đè cái tay đang cởi quần áo của Trang Triều Dương: "Ăn cơm trước đã."
“Anh đang ăn."
Mat Mạt: ".. ."
Cuối cùng Mạt Mạt mệt ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn phỉ nhổ một cái, cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, cô chỉ cảm thấy, tiểu biệt thắng tân hôn mệt mỏi gãy cả eo.
Sáng hôm sau, Trang Triều Dương làm điểm tâm, lúc Mạt Mạt bò dậy, bọn nhỏ đã ăn cơm rồi. Trang Trieu Dương tiến đến ngôi bên cạnh, sờ lên chiếc giường lớn mềm mại, ý tứ sâu xa nói: "Giường lớn thật là tốt."
Mạt Mạt nằm sấp kéo chiếc gối ra ném sang, ai nha, cô đã bảo mà, vì sao mà lúc cô bảo đặt làm giường lớn, Trang Triều Dương lại đồng ý vui sướng như vậy, thì ra là đợi cô ở đây.
Mạt Mạt vừa nghĩ tới động tác lăn lộn nóng bỏng tối hôm qua, rất muốn chui trong chăn không ra ngoài.
Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt ra, cầm theo khăn mặt đã chuẩn bị xong lau mặt cho cô, Mạt Mạt đợi Trang Triều Dương lau mặt xong: "Sao anh lại mặc thường phục rồi?"
Trang Triều Dương: "Dẫn em tới một nơi."
Mạt Mạt ngẩng đầu: "Chỉ có hai người chúng ta à?”
"Ừm, mấy đứa nhỏ đã bị anh đuổi ra ngoài rồi."
Mạt Mạt bảo sao lại không nghe thấy tiếng mấy đứa nhỏ, Mạt Mạt đứng dậy: "Đây là thế giới hai người của chúng ta?"
"Ừm”
Thế giới hai người Trang Triều Dương đã lên kế hoạch từ lâu rồi, lâu như vậy mà anh không quay về, là muốn nghỉ phép nhiều thêm mấy ngày, cuối cùng cũng có thể hất hai tên nhóc thối kia ra được rồi.
Mạt Mạt kích động, lưng cũng không ê ẩm nữa, nhảy thẳng xuống đất, bắt đầu tìm quần áo. Trang Trieu Dương nắm khăn mặt trong tay, híp mắt, anh biết, đêm qua vợ giả vờ đáng thương.
Mạt Mạt còn chưa biết mình đã bại lộ, lấy ra chiếc áo lông màu trắng cao cổ, lấy ra áo khoác bằng ni mà mẹ nuôi tặng, áo khoác ni màu xám phối với áo lông cao cổ màu trắng, bên dưới thì tìm một chiếc quần màu đen, ngồi xổm xuống, lấy đôi giày da nhỏ cất dưới đáy hòm ra, cuối cùng cũng có thể đẹp rồi.
Mạt Mạt thay quần áo xong, nhìn tóc hơi dài, cuối cùng cũng không cần quấn lại nữa, muốn thả tóc xuống, tay lại ngừng lại, không được, năm 1977 vẫn nên bảo thủ một chút thì tốt hơn, Mạt Mạt chải tóc đuôi ngựa, đứng trước gương xoay một vòng, hài lòng gật đầu.
Mạt Mạt đã hài lòng, Trang Triều Dương lại đen mặt: "Đổi đi."
Mạt Mạt cúi đầu nhìn bản thân mình: "Chỗ nào không đẹp sao?”
Trang Triều Dương kiên trì nói: "Đổi đi, em mặc trang phục đội ngũ là đẹp nhất."
Mạt Mạt đi xung quanh Trang Triều Dương hai vòng: "Đồng chí Triều Dương, mấy ngày không gặp, anh từ bình dấm chua thành vạc dấm rồi hả? Anh như này là không đúng."
Trang Triều Dương đánh chết cũng không thừa nhận: "Vợ à, trong lòng anh, em mặc trang phục đội ngũ là đẹp nhất, thật đó."
Mạt Mạt vẫy cái đuôi ngựa: "Vậy sau này em chỉ mặc trang phục đội ngũ cho anh xem, thời gian khác, em sẽ mặc xau như vậy để gây hoạ cho mắt người khác."
Trang triều dương: "...."
Anh đã tự chôn sống chính mình rồi, phải không?
Trang Triều Dương kéo vợ đi ra ngoài: "Vợ à, anh thừa nhận, anh ghen, anh vừa nghe An An nói, mấy thằng nhóc đếm khá lắm, hai cánh tay còn không đủ, vợ à, em đổi đi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Không đổi, em đã nghẹn mười năm rồi, có thể được mặc rồi, anh để em thỏa cơn thích đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận