Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 549. Thằng nghé con 1

Chương 549. Thằng nghé con 1Chương 549. Thằng nghé con 1
Mạt Mạt có hỏi thế nào, Thanh Nghĩa cũng không nói nửa lời, chuyển sang Mộng Nhiễm, cô ấy thì hay rồi, dùng lời của Thanh Nghĩa làm chuẩn, hỏi cuống lên, đứng dậy giúp người làm việc.
Mat Mạt: "...”
Cô thật sự hiếu kỳ vô cùng, cảm giác giống như Thanh Nghĩa nhất định đã học được bản lĩnh gì đó, hơn nữa còn đang tự nghiên cứu.
Tùng Nhân dậy rồi, Mạt Mạt bế ra ngoài, Tùng Nhân chưa từng nhìn thấy Thanh Nghĩa, trừng mắt với Thanh Nghĩa, mặt không thay đổi, lộ ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Thanh Nghĩa nuốt nước miếng: "Sao em lại có cảm giác như đang đối mặt với anh rể vậy, sao thằng nhóc này lại nghiêm túc như vậy?”
"Lần đầu nhìn thấy em, còn chưa biết, chờ một lát quen rồi là được."
Thanh Nghĩa hắng giọng: "Cháu ngoại, cậu là cậu ba của cháu."
Tùng Nhân không có biểu cảm gì, không trả lời, nhìn Thanh Nghĩa đến mức cậu cảm giác như đang đối mặt với Trang Triều Dương: "Chị à, em đến nhà anh cả đây."
Mạt Mạt cười khanh khách: "Được, mau đi đi."
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm ra ngoài rồi, cậu mới lau mồ hôi trên trán: "Thằng nhóc này bây giờ đã giống như vậy, sau này sẽ càng giống hơn."
Mộng Nhiễm cười ha ha: "Thì ra là anh sợ anh rể."
Thanh Nghĩa liếc mắt: "Nói cứ như là em không sợ anh rể ấy."
Mộng Nhiễm bị sặc, cô ấy cũng sợ, sợ muốn chết.
Mat Mạt búng lên mũi Tùng Nhân một cái, Tùng Nhân mới cười, toét miệng, lộ cả lợi ra, nhíu một cái nghiêm mặt, như một ông lão không có răng, mỗi lần Mạt Mạt nhìn thấy đều bảo giống như dáng vẻ khi về già của Trang Triều Dương.
Bốn giờ chiêu, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm mới trở về, Thanh Nghĩa nói: "Anh cả không ở nhà, chị dâu bảo hai đứa chúng em ở đó ăn cơm, chúng em không ở lại”
"Anh cả không ở nhà à?"
"Vâng, nói là ra ngoài thị sát, phải mấy ngày nữa mới về."
Mạt Mạt đặt Tùng Nhân đã ngủ xuống: "Lần này các em tới ở mấy ngày?"
Thanh Nghĩa nói: "Hai ngày, ngày kia em về, ngày mai hai đứa em muốn đi thị trấn chơi, chị, chị có muốn mua gì không?"
Bây giờ trong nhà có em bé, Mạt Mạt cũng không đi đâu được, tháng sáu đã làm phiền chị dâu Vương mua hộ đồ, tháng này Thanh Nghĩa tới quá đúng lúc rồi: "Giúp chị tiêu hết phiếu được phát, mua giúp chị nhiều đồ gia vị một chút, hiện tại chị thực sự không ra được khỏi nhà."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Em nhớ rồi, ngày mai sẽ mua về."
Tùng Nhân lại ngủ, Mạt Mạt xách bột mì ra: "Buổi tối làm sủi cảo, rau đại thịt heo."
Thanh Nghĩa thích ăn sủi cảo nhất: "Vâng."
Ba người cùng làm sủi cảo, gói rất nhanh, Tùng Nhân còn chưa dậy đã gói xong.
Mạt Mạt lấy vải công nghiệp ra đưa cho Mộng Nhiễm, Mộng Nhiễm biết làm quần áo, rất nhanh đã dựa theo dáng người của Thanh Nghĩa mà cắt may xong, Mạt Mạt chỉ máy may ở xó nhà: "Em biết dùng không?”
Mộng Nhiễm lắc đầu: "Em chưa dùng bao giờ."
Thanh Nghĩa: "Chị, chị mua sắm đủ hết à, ngay cả máy may cũng có."
"Mẹ nuôi cho phiếu, năm ngoái chị nhân lúc đường còn chưa bị phong toả, nhờ người mang hộ và."
"Dì Ngọc Linh quá tốt với chị, khiến cho em nhìn thấy cũng phải ao ước."
Mạt Mạt cười: "Ai bảo em không phải con gái chứ."
Thanh Nghĩa chỉ mặt mình: "Dựa vào dáng vẻ của em, cho dù là con gái, dì Ngọc Linh cũng sẽ không thích. '
Mạt Mạt: "Lại ba hoa." Thanh Nghĩa cười hi hi Mat Mat dạy Mộng Nhiễm mấy lần, Mộng Nhiễm rất thông minh, nhanh chóng đã lên tay.
Thanh Nghĩa nói chuyện phiếm với Mạt Mạt: "Chị, nếu như chị thiếu lương thực thì tìm em, em tìm cách đổi cho chị, lương thực ở thôn Câu Sơn không ít, hơn nữa bởi vì vấn đề địa hình, lâu dài không có ai đến, lên núi còn khai hoang nữa."
Hai mắt Mạt Mạt loé sáng: "Chị biết rồi, em cũng khiêm tốn một chút đi."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Em hiểu mà, chị yên tâm."
Mạt Mạt lấy ra không ít vải, Thanh Nghĩa run rẩy: "Chị, rốt cuộc chị có bao nhiêu vải công nghiệp thừa vậy?"
Mạt Mạt cười: "Không ít, hai năm nay chị tích trữ được không ít."
Thanh Nghĩa bội phục nói: "Cả nhà em phục chị rồi, rất biết tích trữ đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận