Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1689. -

Chương 1689. -Chương 1689. -
Mat Mạt nhớ lại cảnh Triệu Hiên đưa cháu gái vê cũng không dám ở trong nhà liền muốn cười.
Te Hồng không muốn nhắc đến chuyện không vui của nhà họ Triệu, cô ấy hỏi về Tùng Nhân: "Tùng Nhân cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô biết Tùng Nhân phân đi đâu chưa?”
Mạt Mạt: "Tôi cũng rất muốn biết, hỏi Trang Triều Dương lại không nói với tôi, gọi điện thoại cho Tùng Nhân thì thằng nhóc chỉ cười với tôi thôi, tôi cũng không biết nữa."
"Tôi cũng có hỏi lão Triệu, lão Triệu cũng không biết, tôi đang có ý định Tùng Nhân tốt nghiệp thì kết hôn đi."
Mạt Mạt phun miếng trà trong miệng ra: "Tùng Nhân tốt nghiệp mới bao nhiêu tuổi đâu, con người cô suy nghĩ vẫn còn quá sớm đó."
Tê Hồng bĩu môi: "Không sớm nữa, cũng sắp sửa hai mươi đến nơi rồi, còn sớm cái gì, đừng nói tôi chứ, cô cũng mười tám tuổi kết hôn mà."
Mat Mạt nói: "... Nếu như cô không nhắc đến tuổi tác thì chúng ta vẫn còn là bạn bè."
Tê Hồng: "..."
Mạt Mạt nhìn con trai lớn đang trưởng thành, cô già rồi, mắt thấy sắp đến bốn mươi tuổi rồi, phụ nữ ba mươi bã đậu hũ, huống chi đã bốn mươi, già rồi.
Một người nhiều lắm chỉ có hai cái bốn mươi tuổi thôi, Mat Mạt không có lòng tin có thể sống đến tám mươi tuổi hay không, hy vọng lớn nhất chính là chết cùng nhau với Trang Triều Dương.
Buổi tối Mạt Mạt đắp thêm hai miếng mặt nạ, cô đứng trước tấm gương, xoay qua trái xoay qua phải, sỜ lớp mỡ thừa trên bụng, xoa xoa vài cái, thật sự già rồi.
Mạt Mạt xoay hai vòng, không được, không thể tiếp tục bỏ bê như vậy, phải bắt đầu vận động thôi.
Mạt Mạt vận động thuộc kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, sức khỏe tốt thì không tập luyện nữa, tới lúc không khỏe lại tập luyện, không bao giờ có thể kiên trì được.
Sáng hôm sau Mạt Mạt thức dậy chạy bộ liền bắt gặp Dương Lâm: "Đã lâu rồi không có gặp cháu, gần đây đang bận cái gì vậy?”
Dương Lâm: "Gần đây đi nội địa khảo sát, không có ở thành phố Z, dì Liên cháu đang định nói với dì, thời gian sắp tới cháu phải đi nước ngoài một chuyến, dì có cần mang gì cho Mễ Mễ không."
Mạt Mạt nói đầy ẩn ý: "Cháu đúng là có lòng với Mễ Mễ đó."
Dương Lâm chớp chớp mắt: "Cháu cũng nhìn Mễ Mễ khôn lớn mà."
Mạt Mạt dừng lại: "Cháu cũng biết là dõi theo khôn lớn đó, để dì nghĩ xem, lần đầu tiên cháu gặp Mễ Mễ thì cô bé mới năm tuổi, cháu quan tâm cũng quá sớm đó." Dương Lâm no nụ cười: "Di Liên cũng không có ngăn cản đó thôi."
Mạt Mạt bị mắc nghẹn, đúng vậy, cô không có ngăn cản, cô hy vọng Mễ Mễ có một người chồng nhìn thấy cô bé khôn lớn, có thể thương yêu Mễ Mễ, không ngại khiếm khuyết của Mễ Mễ, cho nên từ khi Dương Lâm có phần quan tâm quá đến Mễ Mễ thì Mạt Mạt cũng yên lặng chấp nhận.
Dương Lâm cũng là cô nhìn cậu bé khôn lớn, vợ chồng Tiết Nhã cũng thân thiện, Dương Phong và Tiết Nhã cũng không ngốc, những năm qua Dương Lâm không hề che giấu ý đồ của mình, Dương Phong và Tiết Nhã cũng biết, họ không ngăn cản chính là đồng ý.
Đó giờ Mạt Mạt không hiểu thế nào là dưỡng thành, bây giờ thì hiểu rồi.
Mạt Mạt mặc kệ Dương Lâm, bắt đầu chạy lại từ đầu, nhưng Dương Lâm lại đuổi theo: "Dì Liên, Mễ Mễ rất thích tương và cải mặn trong nhà."
Mạt Mạt nói: "Đó là con gái của dì, khi nào cháu đi?
Dương Lâm cười nói: "Ba ngày sau."
Mạt Mạt nói: "Được rồi, lúc đi cháu đến tìm dì là được rồi."
Dương Lâm nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng tỉnh: "Được thôi."
Mạt Mạt lắc lắc đầu, cũng không biết Dương Lâm suy nghĩ thế nào nữa, sao lại để ý đến Mễ Mễ chứ! Có thể là từ nhỏ đã có người nhắc đến, sau đó ghi nhớ trong lòng, trong lòng đã xác định người này rồi, dù sao Mạt Mạt cũng không có thanh mai trúc mã, cô không thể hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận