Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 157. Ai mới là người sa lưới! 1

Chương 157. Ai mới là người sa lưới! 1Chương 157. Ai mới là người sa lưới! 1
Ai mới là người sa lưới! 1
Lúc cặp sinh đôi và Tô Khởi Hàng trở về đã là hai tiếng sau, ngoại trừ tư thế đi đường có chút kỳ quái ra thì trên mặt thật đúng là thấy vết thương nào.
Mat Mạt nhìn ba thằng nhóc kê vai sát cánh, đầu lại bắt đầu đau, ba thằng nhóc này tụ lại cùng một chỗ thì ngày sau tuyệt đối là gà bay chó sủa.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Mạt Mạt đứng dậy cáo từ. Lần này Trang Triều Dương chỉ đưa cô đến cổng, thẳng cho đến khi Mạt Mạt đi xa rồi mới xoay người quay vào trong nhà.
Trang Triều Lộ trêu chọc: "Lưu luyến không rời như vậy à? Xem tranh thủ lúc nào được thì cưới về nhà luôn đi."
"Em cũng muốn thế lắm, nhưng mà khó khăn trùng trùng điệp điệp a!”
"Chị thấy hai đứa cũng tốt lắm mà, còn có khó khăn gì nữa?"
"Chị, chị không hiểu đâu, cô nhóc này cho đến tận bây giờ vẫn chưa chịu công nhận em là đối tượng của cô ấy, còn đào cho em một cái hố nữa, nói là nếu như cha cô ấy đồng ý thì cô ấy cũng sẽ đồng ý ngay."
Triều Lộ kinh ngạc: "Vẫn có người mà em không giải quyết được sao? Nhân tiện, em nói cho chị biết về gia đình Mạt Mạt đi!" "Người khó giải quyết nhất trong nhà Mat Mat chính là cha cô ấy, Liên Quốc Trung, người này đã từng làm tham mưu trong quân đội, là một nhân vật rất lợi hại đấy."
Triều Lộ vội vàng ngắt lời, vẻ mặt có chút kích động: "Em chờ một chút, em mới nói là Liên Quốc Trung à? Bốn mươi tuổi, bị thương giải nghệ, không nhận chuyên nghiệp mà làm lái xe vận tải ở nhà máy thép phải không?"
Trang Triều Dương sửng sốt: "Chị, sao chị lại biết rõ ràng như vậy?"
"Em chờ chị một chút." Nói xong Triều Lộ liền đứng dậy trở về phòng, rất nhanh đã lấy ra một cái khung ảnh, từ phía sau khung ảnh rút ra một tờ giấy, đưa giấy cho em trai mình.
"Em xem đi, đây là lúc chị rời khỏi thủ đô, anh rể em đã đưa cái này cho chị. Anh ấy nói với chị nếu có chuyện gì thì cứ tìm đến mấy người ở trên này."
To giấy to bằng bàn tay, phía trên ghi lại tin tức cụ thể của ba người, Trang Triều Dương lướt mắt đã đọc xong: "Tại sao anh rể lại biết Liên Quốc Trung? Tại sao em chưa nghe chuyện này bao giờ?"
Triêu Lộ cười: "Không phải là anh rể em quen biết mấy người này đâu. Mấy người này là cấp dưới của anh cả anh ấy. Lúc anh cả anh ấy bị bệnh chết đã ghi lại thông tin mấy người cấp dưới mà anh ấy tin tưởng đưa cho anh rể em, nói là nếu có chuyện gì thì có thể đi tìm bọn họ. Anh rể luôn vẫn luôn giữ ở đây, nhưng nhiều năm rồi không hề liên lạc với mấy người này, chưa bao giờ muốn vận dụng may mỗi quan hệ này. Nhưng lần này sự tình nghiêm trọng, anh ấy chỉ có thể vận dụng thôi."
"Như vậy lần này làm hộ khẩu mới chính là do Chu Khang giúp một tay phải không?"
Triều Lộ gật đầu: "Đúng vậy, ba người được ghi trong này đều là những cấp dưới được anh cả của anh rể em coi trọng nhất. Chỉ tiếc một người vì gia nghiệp, một người bị thương, còn một người thì vì lý do cá nhân. Nếu như cả ba người này vẫn còn ở trong quân đội thì anh rể em sẽ không đến mức bị động như bây giờ."
Triều Lộ hơi xúc động: "Thật không ngờ chúng ta và nhà họ Liên còn có tầng duyên phận như thế này nữ. Em yên tâm, có mối quan hệ với anh cả rồi, Liên Quốc Trung sẽ không ngăn cản hai đứa nữa đâu."
Trang Triều Dương cũng không quá lạc quan, đối với tất cả mọi chuyện Liên Quốc Trung đều phân chia rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bởi vì có quan hệ với thủ trưởng đã qua đời mà nhượng bộ, anh vẫn còn phải trường kỳ kháng chiến.
Triều Lộ cân nhắc: "Đêm nay chúng ta đến đó thăm nhà họ được không?”
"Liên Quốc Trung đang chạy xe không có ở nhà, hơn nữa chị vừa mới đến bên này, trực tiếp liên lạc với bọn họ như thế cũng không hay. Chúng ta cũng đừng có vội vàng quá, chờ lần sau em có kỳ nghỉ thì chúng ta cùng đi luôn.”
"Vậy cũng được, chị nghe em." Buổi tối, Mạt Mat ăn cơm tối xong, dọn dẹp xong trở về phòng liên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Cô không cần nhìn cũng biết, nhất định là Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương dựa vào cửa sổ, hạ giọng nói khẽ: "Em không ngạc nhiên chút nào hết à?"
"Anh không đi theo nên em biết, nhất định anh sẽ trèo tường. Đồng chí Trang, có phải anh đã quen với việc trèo tường rồi không? Cũng không sợ bị người ta nhìn thấy, nghĩ anh là kẻ trộm rồi bắt lại à?" Mạt Mạt tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận