Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 560. Không nói dối 2

Chương 560. Không nói dối 2Chương 560. Không nói dối 2
Không nói dối 2
Mạt Mạt thở dài: "Chao ôi, khi nào thằng bé này biết bò sẽ bò không đẹp đâu."
"Đến lúc đó nó không thể rời khỏi người, con đừng thấy nó nhỏ chứ tay chân rất nhanh nhạy, nếu không chú ý sẽ ngã xuống đất."
Cuối cùng Mạt Mạt cũng cảm thấy làm mẹ thật không dễ dàng: "Khi nào nó mới biết đi đây!"
Điền Tình: "Nó mà biết đi là con sẽ phải khóc đấy, nó sẽ không nghỉ ngơi tí nào đâu. Điều làm người ta tức nhất là khi nó biết đi thì nó lại muốn con ôm, lúc nó chưa biết đi nó lại muốn chạy."
Mạt Mạt: "Vậy thôi nó đừng lớn nữa."
Điền Tình đã nuôi năm đứa con nên bà là người có kinh nghiệm: "Thế này còn tốt đó, chờ khi nào nó lớn đến cả chó nhìn thấy nó cũng cảm thấy phiền."
Mạt Mạt: "..."
Điền Tình nói: "Triều Dương đã đi được gần nửa tháng rồi, sao còn chưa trở lại?"
Mạt Mạt nhìn đồng hồ: "Con dỗ thằng bé ngủ rồi đi hỏi Y Y xem thế nào, chắc chắn cô ấy biết."
"Được, bằng không chúng ta sẽ lo lắng."
Khi Mạt Mạt dỗ được Tùng Nhân ngủ thì đã là ba giờ chiều: "Thằng bé này càng ngày càng khó dỗ."
Điền Tình nói: "Con mau đi đi, tranh thủ lúc thăng bé còn chưa tỉnh, chắc lát nữa dậy đấy."
"Vâng."
Mạt Mạt đến gặp Y Y, cô không thể đi tay không nên mang theo hai mươi quả trứng, nhà Mạt Mạt có rất nhiều trứng, còn một trăm quả nữa.
Nhờ Điền Tình cả đó, Mạt Mạt rất ngưỡng mộ mẹ mình, bà mới ở đây được nửa tháng mà đã đi khắp các thôn xung quanh với Triệu Đại Mỹ và bà nhớ rõ nhà nào nuôi nhiều gà nhất.
Từ khi mẹ đến, Mạt Mạt chưa bao giờ thiếu ăn, hôm thì hầm cá, hôm sau hầm một con gà, Mạt Mạt tăng cân vùn vụt, cô béo lên rồi. Cân nặng của Tùng Nhân cũng tăng, vóc dáng của nó cũng lớn hơn chút.
Mạt Mạt cảm nhận sâu sắc rằng một đứa trẻ có mẹ là một kho báu.
Khi Mạt Mạt đi ra ngoài, La Tiểu Quyên đi cắt rau dại trở về, nhìn thấy Mat Mat thì khit mũi. Mat Mạt không nói nên lời, La Tiểu Quyên không tự tìm nguyên nhân trên người mình mà đổ tội lên người cô.
Mạt Mạt đi chưa xa lắm, không ngờ đụng phải Hà Liễu và một cô gái, hình như là em gái của Hứa Thành, họ đang cãi nhau.
Hà Liễu nắm lấy chiếc giỏ và Hứa Nặc không chịu buông tay: "Tôi phải đi gặp An Đông, chị hãy buông tay ra."
Hà Liễu nói: "Không buông, trong nhà chỉ còn có chút bột mì cuối cùng này, em mang trở về cho chị." “Tôi làm thành mì rồi, mang ve có ích lợi gì?”
"Mang về cho anh trai em ăn."
Hứa Nặc đẩy Hà Liễu: "Đừng lấy anh trai tôi ra nói, nhà họ Hứa chúng tôi không cần cô quan tâm."
"Chị là chị dâu của em."
Hứa Nặc hừ một tiếng: "Chị dâu của tôi chỉ có Tôn Tiểu Mi thôi, cô là chị dâu xó xỉnh nào chứ."
Hà Liễu bị đả kích, hiện tại cô ta và Hứa Thành mà cãi nhau, Hứa Thành sẽ nói đến Tôn Tiểu Mi. Bây giờ Hứa Nặc cũng nói như vậy, Hà Liễu hối hận nhưng cô ta chỉ có thể sống với Hứa Thành.
Mạt Mạt bước nhanh hơn, cô nên tránh xa Hà Liễu thì tốt hơn.
Thấy Mạt Mạt đã đi xa, Hà Liễu lại nhìn Hứa Nặc đã bỏ chạy, cô ta đảo mắt rồi ánh sáng trong mắt lại vụt tắt. Cô ta không thể làm gì được nữa, Hứa Thành càng ngày càng bất mãn với cô ta, cô ta sờ bụng, liệu có con sẽ tốt hơn không?
Mạt Mạt đã hỏi Tiền Y Y, cô ấy nói rằng phải mất ít nhất nửa tháng nữa mới quay lại, lúc này Mạt Mạt mới yên tâm, trò chuyện vài câu rồi về nhà.
Mạt Mạt vừa ra khỏi cổng, còn chưa đi được hai bước đã bị một cậu bé túm lấy quần: "Em đợi nửa tháng rồi, em không có nói dối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận