Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1285. Kiên quyết 1

Chương 1285. Kiên quyết 1Chương 1285. Kiên quyết 1
Kiên quyết 1
Đôi tay Ngô Ảnh đang cầm ly trà bỗng dừng lại, cô ấy ngẩng đầu lên: "Chị đã biết rồi sao?"
Mạt Mạt quan sát thần sắc của Ngô Ảnh, được lắm, Khởi Hàng đã theo đuổi lâu như vậy, không có kết quả cũng thôi đi, thế nào mà khuôn mặt Ngô Ảnh càng lạnh lùng hơn vậy. Mạt Mạt cười nói: "Biết chứ, lần nào Khởi Hàng về cũng luôn nhắc về em, còn cầu xin chị nấu canh cho em tẩm bổ nữa, thằng nhóc Khởi Hàng chị cũng xem như nhìn thấy nó khôn lớn, nó chỉ hết lòng vì em thôi đó!"
Ngô Ảnh siết chặt cái ly trong tay, gân xanh nổi hết lên, Mạt Mạt thầm nói, cũng may ly trong nhà đều có chất lượng tốt, nếu như tệ hơn một chút thì chẳng phải sẽ nát vụn sao.
Ngô Ảnh hít thở một cách khó khăn, tay từ từ thả lỏng và ngẩng đầu lên, dưới đáy mắt càng lạnh lùng hơn, lấy từ trong túi ra một cục tiền lớn: "Chị dâu, đây là số tiền Khởi Hàng đã bỏ ra trước, phiền chị giúp em trả lại cho anh ấy, giúp em nói với anh ấy là em không muốn nợ anh ấy, cũng rất cảm ơn tình cảm của anh ấy, nhưng mà em không định kết hôn, hôm nay đã làm phiền chị rồi."
Mạt Mạt đưa tay lên thì Ngô Ảnh đã chống nạng đi ra khỏi cửa rồi, Mạt Mạt cảm thấy đồng cảm với Khởi Hàng.
Ngô Ảnh vừa đi không bao lâu thì Khởi Hàng đã đến, vừa vào cửa đã nói: "Mợ út, Ngô Ảnh đâu?”
Mạt Mạt nói: "Đi rồi, tiền trên bàn trà là của cô ấy để lại, còn để lại vài câu, mợ không nói với cháu đâu, kẻo lại làm cháu đau lòng."
Khởi Hàng nói: "Lời quyết liệt hơn cháu cũng từng nghe qua rồi, trái tim của cháu bây giờ rất mạnh mẽ."
Mạt Mạt thấy Khởi Hàng vẫn có thể cười nổi, trình độ mặt dày đúng là đã lên đẳng cấp khác rồi. Mạt Mạt im lặng hồi lâu: "Cháu tự hiểu là được rồi."
Khởi Hàng cắn trái táo: "Cháu quá hiểu đi chứ, lúc bắt đầu còn có thể chọc tức cháu, bây giờ có miễn dịch rồi."
Mạt Mạt nói: "Sao cháu tự nhiên lại ngồi xuống vậy, không đuổi theo sao?"
Khởi Hàng xua tay: "Không đuổi, cháu định để cho Ngô Ảnh yên tĩnh vài ngày, khoảng thời gian này theo đuổi hơi vồn vã."
Mạt Mạt: ".. Vậy sao lúc nãy cháu còn vội vã như vậy chứ?"
Khởi Hàng nói: "Cháu tưởng Ngô Ảnh đã nghĩ thông suốt rồi nên vui mừng thôi."
Mạt Mạt nói: "Cháu thật biết nằm mơ đó."
Khởi Hàng: "Mợ út, cháu có từng nói qua là mợ nói chuyện thật sự khá tổn thương đó."
Mạt Mạt cười tít mắt: "Có sao?"
Khởi Hàng nói: "Có, lúc nãy mợ nói vậy chẳng phải đang nói cháu năm mơ giữa ban ngày sao?"
Mạt Mạt nói: "Giỏi lắm, có thể nghe ra, mợ cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi, rèn luyện sự chịu đựng cho trái tim của cháu đó."
Khởi Hàng: "...
Cậu ấy vẫn nghiêm túc ngồi cắn táo, mợ út nói năng là chuyên nghiệp rồi, cậu ấy nói không lại.
Mạt Mạt hỏi: "Buổi trưa có ăn ở đây không?"
Khởi Hàng nói: "Không đâu, nhà xưởng tuần sau là sản xuất rồi, cháu phải vê đó trông chừng, tuần sau sẽ rất bận rộn."
Trong lòng Mạt Mạt trợn mắt, cái gì mà để Ngô Ảnh bình tĩnh chút, rõ ràng là cậu ấy rất bận rộn nên kiếm cớ thoái thác thôi.
Khởi Hàng ngồi thêm một lúc, ăn cắp thịt viên Mạt Mạt làm rồi bỏ đi.
Tủ lạnh nhà Mạt Mạt trống trải rồi, Mạt Mạt hối hận rồi, không nên làm mì thịt viên cho Khởi Hàng, thằng nhóc này giỏi lắm, đúng là tiện lợi quá nhỉ, mỗi lần mua là mỗi lần lấy trộm.
Hôm nay lễ ra Mạt Mạt muốn tận hưởng ngày chủ nhật thật tốt, bây giờ thì tốt rồi, cô phải làm thịt viên.
Mạt Mạt đi mua cá và hải sản về nhà, Tùng Nhân và Dương Lâm cũng về rồi.
Tùng Nhân giúp mẹ xách cá vào nhà bếp, sau đó đi ra nói với Dương Lâm: "Tới phải giúp mẹ làm thịt viên, chiều nay không ra ngoài đâu." Dương Lâm trải qua một tháng rèn luyện cơ thể đã tốt hơn rất nhiêu, khuôn mặt không còn trắng bệch, đã hồng hào hơn rất nhiều, tính cách cũng hoạt bát hơn: "Tớ cũng đến giúp đỡI"
Tùng Nhân nói: "Không cần đâu, tớ và mẹ hai người làm là được rồi, chẳng phải cậu phải học ngoại ngữ sao, mau về nhà học tập đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận