Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1177. Lo lắng 1

Chương 1177. Lo lắng 1Chương 1177. Lo lắng 1
Ba thằng nhóc không sợ cha mình, Mạt Mạt lại nghĩ đến Liên Quốc Trung, năm đó cha chỉ cần trừng mắt là hai đứa sinh đôi lập tức dựa vào tường, đây chính là sự chênh lệch.
Trang Triều Dương cảm thấy mấy thẳng nhóc thối này ăn quá ngon rồi, cả người là thịt, thật là nặng.
Trong lòng Trang Triều Dương có một tia thất bại, anh không phải là người cha nghiêm túc sao? Sao ba thằng nhóc này không hề sợ anh một chút nào vậy?
Trang Triều Dương lại nghĩ, bây giờ anh lại giả vờ là người cha nghiêm khắc thì có còn kịp hay không?
Trang Triều Dương chơi đùa ầm ï cùng với bọn nhỏ, tiếng cười ha ha trong nhà Mạt Mạt chưa bao giờ ngừng.
Dương Lâm nhà họ Dương ngồi bên cửa sổ, hai tay chống cằm, tai vểnh lên nghe tiếng vui cười nhà bên cạnh, tâm trạng của Dương Lâm không tệ, nghĩ thầm trong lòng, thật sự không nghĩ tới, hoá ra cha của Trang Liên Ninh là một con hổ giấy, trong lòng cậu bé thừa nhận, cậu bé hâm mộ, hâm mộ tình cảm cha con như này.
Dương Phong và Tiết Nhã ngồi trên ghế sofa, nhìn con trai đang ghé vào bệ cửa sổ, con trai nhà cô ấy có số mệnh chết, Tiết Nhã nghe tiếng cười nhà bên cạnh có hơi hoảng hốt, năm đó nhà bọn họ cũng nhu the.
Dương Phong định lấy thuốc lá trong túi ra, muốn hút một điếu, nhưng thấy con trai, lại cất thuốc trở lại.
Tiết Nhã cong khoé miệng: "Người nhà sát vách này không tệ."
Dương Phong tháo mắt kính xuống: "Nhà này cũng không đơn giản đâu!"
Tiết Nhã: "Ở nơi này làm gì có nhà nào đơn giản, đều không đơn giản, em chỉ nhìn lòng người, nhìn việc nhỏ, con trai của anh anh còn không rõ à, đã nhiều năm như vậy nó chỉ đến nhà sát vách, anh à, tuổi tác của chúng ta không nhỏ nữa, không được bao năm nữa là sẽ về hưu, em đã coi nhẹ rồi, tranh đoạt cái thứ hư vô không có tác dụng kia."
Dương Phong nghiêng đầu nhìn vợ, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên vợ chủ động nói người nào tốt: "Anh biết rồi."
Ở nhà Mạt Mạt, cô bê đồ ăn lên bàn, ngồi xuống ghế kêu gọi: "Đừng đùa giỡn nữa, ăn cơm thôi."
Mấy đứa Tùng Nhân bò xuống khỏi người Trang Triều Dương, đến thẳng bàn ăn, quần áo anh dúm đó, vuốt lại những nếp nhăn trên người, là người ngồi xuống cuối cùng.
Mạt Mạt thả vào nồi mấy con tôm lớn trước: "Muốn ăn gì thì tự gắp vào nhé!"
Mạt Mạt vừa dứt lời, ngoại trừ Thất Cân tay ngắn không với tới, Tùng Nhân và An An đã hành động, thả thứ mình thích ăn vào.
Trang Triều Dương nhìn thấy viên thịt màu vàng: "Vừa rồi ở nhà bếp không thấy, đây là viên thịt gì vậy?"
Mạt Mạt thả vào một vài viên thịt: "Cua viên, em làm đó, anh nếm thử xem thế nào!"
Trang Triêu Dương: "Vậy để anh nếm thử, sao không làm cá viên?"
Mạt Mạt: "Làm rồi, buổi trưa đã ăn hết rồi, hai ngày nay anh được nghỉ, mua nhiều cá và hải sản hơn một chút trở về, làm nhiều một ít dự trữ."
Trang Triều Dương cười: "Được."
Mạt Mạt vớt tôm chín ra, lột vỏ tôm, bỏ vào trong chén của Thất Cân, lại vớt thêm mấy viên cua, Thất Cân có thể tự ăn cơm, có nạc có mỡ.
Một bữa cơm cả nhà ăn gần hai tiếng, Mạt Mạt thu dọn nhà bếp xong, đã bảy giờ rồi, phương Nam ngày dài, hơn bảy giờ trời vẫn sáng.
Trang Triều Dương xoa cái bụng đang phình lên, ăn nhiều quá: "Anh thấy đại viện có công viên nhỏ, có không ít hoa, cảnh vật xung quanh không tệ, ra ngoài đi dạo chứ?" at xung quanh không tệ, ra ngoài đi dạo đi?”
Mạt Mạt nhìn sắc trời: "Được."
Trang Triều Dương trở về, mấy thằng nhóc con nhất định đi theo bên cạnh cha, có thể thấy tình cảm cha con tốt biết bao nhiêu.
Trang Triều Dương bế Thất Cân, An An nắm tay cha, Mat Mat đi theo sau lưng, cả nhà thật hạnh phúc.
Mặc dù cả nhà Mạt Mạt không gặp được người khác, thế nhưng biết, ở hai nhà bên, nhất định có người đang quan sát cả nhà bọn họ.
Công viên nhỏ Mạt Mạt còn chưa tới bao giờ, có một cái hồ nhân tạo nhỏ, nhiều nhất chính là hoa, trên đất trống còn có một ít xà đơn xà kép, đây là nơi bọn nhỏ vui đùa ầm ï.
Mat Mat ngồi trên ghế dài, nhìn ba đứa con chơi bên hồ nhân tạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận