Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1228. Bị Thương 2

Chương 1228. Bị Thương 2Chương 1228. Bị Thương 2
Mạt Mạt lên xe, nhìn đám hàng xóm ngó đầu ra xem, được, đại viện lại có chuyện ngồi lê đôi mách rồi.
Kể từ khi cả nhà Mạt Mạt tới, luôn là gia đình cung cấp đề tài chuyện phiếm, Mạt Mạt cũng chẳng buồn để bụng, lái xe rời đi.
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng chọn bệnh viện là bệnh viện quân y, đây là hành vì trong tiềm thức, Thanh Nghĩa đưa Mạt Mạt trực tiếp lên lầu đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh là phòng bốn người, bên trong còn có một bệnh nhân khác, hai giường bệnh bỏ trống.
Một chiếc giường trống bị hộ lý của nhà kia chiếm, Khởi Hàng ngồi trên chiếc giường còn lại, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn cô gái nhắm mắt ngủ.
Những sợi tóc ngắn của cô gái che mất khuôn mặt, Mạt Mạt đi vào phòng thì ngây ra, đây không phải nhân viên kỹ thuật mà Trang Triều Dương tìm được sao? Hôm qua lúc gặp còn rạng rỡ ngời ngời, bây giờ lại nằm đây.
Thanh Nghĩa thấy dáng vẻ của chị gái, vừa nhìn đã biết chị mình quen cô nữ quân nhân này, kéo chị mình, Mạt Mạt a một tiếng bừng tỉnh lại.
Nữ quân nhân mở mắt ra, thấy Mạt Mạt cũng ngẩn ra, Mạt Mạt lần đầu tiên nhìn thấy cô gái lạnh lùng từ trong xương tủy cũng có lúc kinh ngạc như vậy.
Mạt Mạt còn rất có cảm giác thành tựu, đặt hộp cơm lên tủ,"Chào cô, Ngô Ảnh, lần trước không giới thiệu, lần này giới thiệu một chút, tôi là Liên Mạt Mạt"
Ngô Ảnh đỡ người muốn ngồi dậy, Mạt Mạt vội vàng ngăn lại,'Đừng cử động, cô mới làm phẫu thuật xong phải nằm xuống!"
Ngô Ảnh vừa rồi động tác quá lớn, bị đau, chiếc mũi xinh xắn nhăn lại, Ngô Ảnh vẫn chào hỏi một cách lạnh lùng,"Chào chị dâu."
Khởi Hàng lúc này mới bừng tỉnh,"Mợ à, hai người quen nhau hải"
Ngô Ảnh nhìn Khởi Hàng thì ngây ra, sau đó khôi phục lại bình thường, nằm thẳng tắm, Mạt Mạt nhìn cũng cảm thấy mệt.
Ngô Ảnh cho Mạt Mạt cảm giác, quá lạnh lùng rồi, kiểu người này nếu không phải quá tinh tế, thì chính là điềm nhiên, Mạt Mạt và Ngô Ảnh chưa từng tiếp xúc, nên nhất thời không có cách nào phán đoán.
Ngô ảnh bị Mạt Mạt nhìn đến mức cơ thể cứng đờ, Mạt Mạt thu hồi lại ánh mắt, khóe mắt quan sát thấy Ngô Ảnh thờ phào một hơi.
Lúc này Mạt Mạt mới đáp lại lời Khởi Hàng,"Đây là nhân viên kỹ thuật mà cậu cháu khó khăn lắm mới về được, hôm nay bị cháu đâm phải rồi, cháu đợi cậu cháu về xử lý cháu."
Khởi Hàng bật dậy,"Chuyện này biết làm sao, biết làm sao, cậu nhất định sẽ không tha cho cháu, mợ à, cháu trốn trước, cháu về nhà trốn đây.
Mạt Mạt nói lạnh lùng,"Cháu còn dám trốn, cháu không biết cậu của cháu sẽ tính lãi gấp bội sao?"
Khởi Hàng xì một tiếng, khiến cho bệnh nhân bên cạnh sợ hết hồn, Mạt Mạt cười xin lỗi, nghiến răng nghiến lợi, "Đừng gào nữa, bây giờ cháu nhanh chóng đi gọi điện thoại cho cậu, thông báo cho cậu một tiếng."
Khởi Hàng lập tức chạy ra ngoài, Ngô Ảnh muốn ngăn cũng không ngăn nổi, Ngô Ảnh cuối cùng cứng nhắc nói: "Chuyện này là lỗi của tôi, là tôi không nhìn đường, không tập trung, tôi sẽ báo cáo lại thông tin thực tế với sư đoàn trưởng."
Mạt Mạt nhìn Ngô Ảnh, Ngô Ảnh ban nãy hơi nhăn mặt có vẻ đau khổ, Mạt Mạt không nhìn nhầm, xem ra lúc đó Ngô Ảnh đang suy nghĩ, vì vậy mới không nghe thấy tiếng còi xe, chuyện này cũng nói rõ ràng rồi.
Mạt Mạt cảm thấy, toàn thân Ngô Ảnh đều là bí mật, nhân viên kĩ thuật tuổi còn trẻ, mà có thể tự lập, độc lập, điều đó cho thấy gia đình Ngô Ảnh nhất định có liên quan đến mặt này.
Tay Ngô Ảnh có đeo đồng hồ, đồng hồ tuy rằng không nổi bật, nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng không thể qua được mắt Mạt Mạt, trong nhà Mạt Mạt có không ít đồng hồ nổi tiếng, chiếc đồng hồ này là loại đặt riêng, tuy rằng là hàng trong nước, nhưng cũng không phải người bình thường có thể mua được.
Như vậy xem ra, gia đình Ngô Ảnh có lẽ không tồi, nhưng tại sao Ngô Ảnh lại đau khổ nhỉ! Mạt Mạt nghĩ đến một khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận