Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 132. Hướng Triều Dương, anh được lắm! 2

Chương 132. Hướng Triều Dương, anh được lắm! 2Chương 132. Hướng Triều Dương, anh được lắm! 2
Hướng Triều Dương, anh được lắm! 2
Hướng Triều Dương cúi đầu, Mạt Mạt không thấy rõ biểu cảm của anh: "Mười giờ tối trước khi đến giờ điểm danh quân số anh phải có mặt ở đơn vị, anh đi trước đây. Từ đây ve đó phải mất ba giờ đi đường."
Mạt Mạt thấy Hướng Triều Dương xoay người, vội vàng kéo lại: “Anh đợi em một chút."
Hướng Triều Dương chờ Mạt Mạt ra khỏi phòng, trong con ngươi đen láy, nụ cười ngoài miệng làm thế nào cũng không giấu được.
Mạt Mạt cẩn thận đi vào phòng bếp, mở tủ lấy ra hộp cơm lớn nhất. Vừa mới đặt lên bệ bếp mới nhớ ra, thịt thỏ và thịt gà rừng đều đã bị cặp song sinh quét sạch sẽ, không còn thức ăn, chỉ còn lại ba cái bánh.
Mạt Mạt lại không dám làm thêm, sợ ba mẹ nghe được tiếng động, chỉ có thể kiểm tra những thứ hàng dự trữ trong không gian, lục tìm một hồi lâu chỉ có thể lấy ra được lạp xưởng.
Mạt Mạt bỏ cả ba cái bánh vào hộp cơm, lại gắp một ít dưa muối bỏ vào rồi đậy nắp lại. Sau đó rút một tờ giấy kraft, lấy ra bốn cây lạp xưởng rồi bọc lại.
Mạt Mạt ôm hộp cơm và gói lạp xưởng trở về phòng, cẩn thận khóa cửa lại, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, xác định không có tiếng động, Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Triều Dương nhìn hộp cơm: "Cho anh à?"
"Nói nhảm, nơi này ngoại trừ anh ra thì còn có người khác nữa sao? Cái này là để anh ăn trên đường quay về." Nói xong Mat Mạt nhét hộp cơm vào lòng Hướng Triều Dương.
Hướng Triều Dương ngửi một hồi lâu không ngửi thấy mùi thịt, nhưng lại ngửi ra được mùi lạp xưởng: "Lạp xưởng à?"
"Phải, là cha nuôi của em mang về từ thành phố H"
“Cha nuôi?”
Mạt Mạt gật đầu: "Phải."
Hướng Triều Dương thấy Mạt Mạt không có ý định nói tiếp, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, anh liền đưa gói giấy kraft lại cho cô: "Lạp xưởng này để lại cho em ăn, anh không cần đâu."
Mạt Mạt lại nhét trở về: "Trong nhà vẫn còn mà, anh cứ yên tâm ăn đi."
Hướng Triều Dương kinh ngạc, trong gói giấy kraft có hơn một cân, vậy mà vẫn còn nữa. Xem ra anh phải đánh giá lại năng lực của cha nuôi Mạt Mạt rồi.
Mạt Mạt thấy Hướng Triều Dương cất đi, nhìn thoáng qua sắc trời, bên ngoài là một mảnh đen kịt. Trên trời ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, trời đây mây.
"Anh bây giờ cứ như vậy mà đi à, có đèn pin không?”
"Đi gấp quá nên không mang theo."
Mạt Mạt cắn môi, mở tủ ra, lục lọi một chút. Trong phòng cô có đèn pin, rất nhanh cô đã tìm được. Cô bấm thử, cũng không sáng lắm, đã rất lâu cô không dùng đến rồi.
Cô đặt đèn pin sang một bên, nhớ lại chỗ đặt pin là ở trong phòng khách. Mạt Mạt lại cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Hướng Triều Dương nhìn thấy nhất cử nhất động của Mạt Mạt, trong lòng ấm áp, có một người quan tâm đến mình thật là tốt.
Mạt Mạt cầm pin về phòng, lắp pin vào rồi bấm thử, đèn rất sáng, đủ cho Hướng Triều Dương đi từ đây về tới bộ đội.
"Cho anh này, cầm đi, đường trở về tối đen, có đèn pin thì sẽ tiện hơn."
"Đưa cho anh rồi thì em dùng cái gì?"
"Bình thường em cũng không cần dùng đến, khi nào anh về thì mang trả lại cho em là được rồi."
"Được rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Bây giờ đã mấy giờ rồi?"
"Sắp bảy giờ rồi."
"Vậy thì anh đi nhanh đi, không phải là nhất định mười giờ phải có mặt sao?" Hướng Triêu Dương nhìn chăm chằm cổ tay Mat Mạt: "Đồng hồ anh đưa cho em đâu rồi? Sao em lại không đeo thế?"
Vừa nhắc tới đồng hồ đeo tay, Mạt Mạt liền xù lông lên: "Anh còn bảo em đeo đồng hồ nữa à, anh muốn hố chết em sao? Cha em còn không ăn thịt em nữa à?”
Hướng Triều Dương mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Anh quên mất."
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Mau đi đi, trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút, cầm gậy gì đó, coi chừng đụng phải thú hoang."
"Được, vậy anh đi đây."
Mạt Mạt vẫy tay: "Ừm."
Hướng Triều Dương vẫn rề rà không chịu nhúc nhích: "Lần này thời gian không nhiều lắm nên không bẫy được nhiều thú rừng, lần sau anh sẽ mang về nhiều hơn."
Mạt Mạt siết chặt rèm cửa sổ, trừng mắt nhìn Hướng Triều Dương: "Anh cứ tập trung huấn luyện thật tốt là được, em không cần anh quan tâm như vậy, trong nhà không thiếu đồ ăn đâu. Anh đừng có dậy sớm đi săn nữa, nghe chưa?”
Thẳng đến khi Hướng Triều Dương đi rồi, Mạt Mạt mới phản ứng lại, hình như cô quan tâm đến anh quá nhiều rồi. Còn chưa đáp ứng anh nữa, sao lại tiến vào thân phận đối tượng rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận