Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 116. Phiền phức lớn! 2

Chương 116. Phiền phức lớn! 2Chương 116. Phiền phức lớn! 2
Phiền phức lớn! 2
Mạt Mạt im lặng, kiếp trước cô biết về tình hình của Tiền Bảo Châu. Lúc ấy cô còn chưa mất tích, gia đình Tiền Bảo Châu bị hạ cấp, có một lần ở trên đường cô gặp Tiền Bảo Châu. Khi đó cô ấy nhìn thấy cô liên chạy, cho nên ấn tượng của cô mới đặc biệt khắc sâu như vậy.
Mat Mat bực bội cáu kinh bởi vì cô không thể giúp Tiền Bảo Châu thay đổi vận mệnh được. Có người thân, bạn bè ở nước ngoài, chỉ điểm này thôi đã đủ chết người rồi! Cho nên Mạt Mạt mới cảm thấy mâu thuẫn khi trở thành bạn bè với Tiền Bảo Châu như vậy, bởi vì cô sợ, sợ tiếp nhận Tiền Bảo Châu mà lại không cách nào để thay đổi vận mệnh của Tiên Bảo Châu.
Buổi tối Liên Quốc Trung trở về nhà, vẫn lo lắng chuyện con gái mình đi tới nhà họ Khâu nên hỏi cô vê chuyện qua đó làm khách.
Mạt Mạt cẩn thận kể lại tất cả mọi chuyện không sót một thứ gì, còn đem giấy chứng nhận ra vào đại viện cho cha xem. Sau đó, nhớ tới chuyện của chủ nhiệm Lý vẫn chưa nói với cha nên tranh thủ lần này nói luôn.
Liên Quốc Trung lật qua lật lại nhìn một hồi, im lặng một lúc lâu rồi quay đầu lại nói với Điền Tình: "Cuối tuần này em xem có thể nhờ ai đổi ca được không?" Điên Tình sửng sốt: "Có chuyện gì phải cân xin nghỉ à?"
Liên Quốc Trung thấy bọn nhỏ cũng đang nhìn mình, liền chỉ chỉ Mạt Mạt: "Anh đoán cuối tuần này nhà họ Khâu sẽ tới thăm nhà."
Mat Mat chỉ vào mình: "Có liên quan đến con à?"
Liên Quốc Trung gật đầu: "Phải, nếu cha đoán không sai thì nhà họ Khâu muốn nhận Mạt Mạt làm con gái nuôi, cháu gái nuôi đấy."
Điền Tình không tin lắm: "Anh à, anh không nhầm đấy chứ? Tại sao người nhà họ Khâu lại muốn nhận Mạt Mạt được?"
Liên Quốc Trung cũng không thể hiểu được: "Cứ chờ nhà họ Khâu đến đây là sẽ biết ngay thôi."
Mạt Mạt nghe cha nói, càng nghĩ càng thấy có khả năng. Tại sao cô lại không nghĩ đến phương diện này nhỉ? Nhận kết nghĩa sao? Mạt Mạt không hề phản đối.
Trước không nói đến chuyện cô thích dì Trương, chỉ nói chuyện nhà họ Khâu vẫn vững vàng trong sóng gió, như vậy là đã biết cái cây này lớn đến bao nhiêu rồi. Có thể có một chút quan hệ thì nhà của họ sẽ được bình an hơn một chút.
Điền Tình kéo tay Mạt Mạt: "Vậy thì con gái vẫn là con gái của chúng ta phải không?"
Liên Quốc Trung nói: "Đương nhiên con gái vẫn là con của chúng ta rồi, nhà họ Khâu tới đây cũng không phải là để cướp người đi. Nếu mà cướp thì ông đây cũng không đồng ý đâu. Mat Mat chỉ là có thêm một người cha nuôi, một người mẹ nuôi mà thôi."
Điền Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, có thêm nhiều người thương yêu Mạt Mạt thì em cũng không phản đối, ngày mai em đi hỏi chuyện đổi ca làm việc."
Liên Quốc Trung chạy xe trở về cũng rất mệt mỏi, cùng Điền Tình vê phòng nghỉ ngơi.
Cặp song sinh và em trai vây quanh Mạt Mạt, thi nhau hỏi: "Chị, chị nói nhà họ Khâu có năm đứa con trai à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy."
Thanh Nghĩa nghiêm túc nói: "Chị, cho dù là nhận kết nghĩa thì ba đứa bọn em mới là em trai của chị đấy."
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Bây giờ mà em ăn dấm có phải là sớm quá hay không? Mấy đứa đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn so bì với mấy thằng nhóc hả. Mấy đứa ở bên kia lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi thôi, mấy đứa nói vậy mà không thấy ngại à?"
Em trai phản đối: "Cho dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn là em trai của chị hết, dù sao thì người em trai quan trọng nhất trong lòng chị cũng vẫn là em."
Liên Thanh Nhân ho khan một tiếng, em trai vội vàng sửa miệng: "Em trai quan trọng nhất trong lòng chị vẫn là ba người bọn em."
Mạt Mạt cạn lời: "Biết rồi, mấy đứa là quan trọng nhất”
Ba anh em vui mừng, cực kỳ ân cần với Mạt Mạt: "Chị ơi, uống nước đi."
Mạt Mạt tỏ vẻ ghét bỏ: "Bây giờ chị muốn đi ngủ."
Ba anh em lập tức rút lui, còn vô cùng tri kỷ tắt đèn giúp cô nữa.
Mạt Mạt nằm trên giường, nhịn không được bật cười, ba thằng nhóc này.
Mạt Mạt hoàn toàn không thấy buồn ngủ một chút nào, lăn qua lộn lại trên giường, nhịn lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, lấy đồng hồ ra, nghiến răng nghiến lợi, Hướng Triều Dương, anh chính là một tên khốn.
Ở quân khu mới, Hướng Triều Dương vừa đi kiểm tra xong, trở về lấy giấy viết thư ra, bắt đầu ngồi viết thư dưới ánh đèn. Ngày mốt Lý Thông đi vào trong thành phố làm việc, anh sẽ nhờ cậu ta mang thư qua cho cô. Điều tiếc nuối duy nhất lúc này là anh không thể đi được, cho dù có gấp đến đâu cũng không có cách nào.
Hướng Triều Dương thư viết rất dài, ước chừng phải đến hai trang, viết thư xong lại kiểm tra một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì mới dán phong bì lại.
Hướng Triều Dương nhìn thoáng qua thời gian, đã mười giờ rưỡi, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Anh cầm lấy quyển sổ bắt đầu lập kế hoạch, hết thảy đều là vì để có thể xin nghỉ phép rời đi mà cổ gắng. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận