Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1762. -

Chương 1762. -Chương 1762. -
Mat Mat bảo Giai Giai tự đi chơi, sau đó lên lầu thay quần áo, xuống tới mới phản ứng đến Tôn Nhuy.
Tôn Nhuy còn chưa nguôi giận đâu! Mạt Mạt đưa cho Tôn Nhuy một miếng trái cây: "Ăn một chút gì đó đi, xem cô tức giận kìa."
Tôn Nhuy thả trái cây trở lại: "Em ăn không vào, tức đã no rồi."
Mạt Mạt nói: "Để tôi đoán nhé, hôm nay hai vợ chồng lại đến tìm cô, hơn nữa biết cô là mẹ nuôi của Tiểu Khả, còn thừa nhận chuyện làm lạc Tiểu Khả, đúng hay không?"
Tôn Nhuy mở to hai mắt nhìn: "Lợi hại, đều đoán đúng rồi, em chỉ là tức giận, người không biết xấu hổ, thật sự là vô địch, em lại càng đau lòng cho Tiểu Khả, càng tức giận hơn cái khái niệm trọng nam khinh nữ."
"ý của cô là, Tiểu Khả bị ném đi là vì Tiểu Khả là con gái?"
Tôn Nhuy gật đầu: "Đúng, còn không phải kế hoạch hoá gia đình à, mỗi nhà chỉ có một đứa bé, hai người này có Tiểu Khả, ghét bỏ Tiểu Khả là con gái, vì muốn con trai, nên đã ném Tiểu Khả đi, đây là loại cha mẹ gì vậy."
Mạt Mạt cũng tức giận: "Bọn họ còn không biết xấu hổ tìm đến Tiểu Khả, thật không biết xấu hổ, sinh ra không nuôi, cha mẹ làm xang làm bậy."
Tôn Nhuy cũng mắng chửi người: "Em cũng đã mắng chửi bọn họ tại chỗ rồi, chị không ởđấy, chị cũng không biết có bao nhiêu vô sỉ, vậy mà nói là hối hận rồi, còn nói vẫn luôn len lén đi thăm Tiểu Khả, nếu như em không điều tra, thật sự đã tin rồi, may mà chị bảo em điều tra sớm, nhưng như vậy lại càng lộ ra mục đích của bọn họ không đơn thuần, làm gì có chuyện nhận con gái, căn bản là đến nhận cây rụng tiền."
Mạt Mạt: "Cô đã điều tra ra được cái gì?"
Tôn Nhuy uống một chén nước, mới bình phục lại khỏi cơn tức giận: "Em điều tra được không ít, hai vợ chồng này đều là công nhân, sợ mất đi công việc, không dám muốn con cái, nên đã muốn vứt đứa nhỏ đi, đây là chuyện tổn hại đến đạo đức, về sau hai vợ chồng lại mang thai, nhưng báo ứng, vẫn là con gái, hai người này không còn dám vứt con cái nữa, cũng tuyệt vọng rồi, đối xử với đứa con gái sinh sau này vẫn rất tốt, hồi trước hai vợ chồng đều nghỉ việc, có họ hàng đi xem phim, nhận ra Tiểu Khả, bọn họ mới biết."
Mạt Mạt hiểu rõ rồi: "Bọn họ từng đi thăm Tiểu Khả không?"
Tôn Nhuy trợn trắng mắt: "Chị nói xem?"
Mạt Mạt hỏi xong thì hối hận, cha mẹ có phẩm hạnh này, làm sao có thể đi thăm Tiểu Khả: "Tiểu Khả đâu? Trở vê chưa?"
Tôn Nhuy: "Hôm nay đã quay xong phần diễn của con bé, ngày mai mới có thể trở vê, bây giờ em cũng buồn rầu, em không sợ Tiểu Khả bị lừa, ngược lại sợ Tiểu Khả bị tổn thương, cha mẹ ruột đối xử với con bé như thế, Tiểu Khả chắc là sẽ đau lòng."
Mạt Mạt: "Cô gọi điện thoại cho Tiểu Khả có tiết lộ không?"
Tôn Nhuy lắc đầu: "Không, em nghĩ vẫn là đợi về rồi mới nói cho Tiểu Khải"
"Trở về nói cho là đúng, cô ở bên cạnh Tiểu Khả, đứa nhỏ biết rồi, còn có cô ở cạnh, hôm nay cô giải quyết như thế nào?"
Tôn Nhuy hừ một tiếng: "Em cũng không khách khí, tính tình của em không tốt, dĩ nhiên là đánh đuổi ra, em còn có cảm giác đánh nhẹ."
Khoé miệng Mạt Mạt giật giật, đủ bạo lực, đáng tiếc, cha mẹ Tiểu Khả thất nghiệp, đã coi Tiểu Khả thành người lo toan cho cuộc sống sau này, làm sao có thể buông tay: "Cô phải làm tốt công tác chuẩn bị lâu dài, cái gia đình này sẽ không buông tha còn dây dưa với Tiểu Khả."
Tôn Nhuy cũng không sợ, chỉ là cảm thấy người đáng ghét, hơn nữa lại thường xuyên lắc lư trước mặt Tiểu Khả, Tiểu Khả muốn quên cũng không quên được: "Chị dâu, chị có kinh nghiệm đối với việc này, dạy em một chút."
Mat Mạt: "...”
Được rồi, quả thật cô có kinh nghiệm, người nhà của Mễ Mễ rất lắm trò. Mat Mat nói: "Hiện tại, chủ yếu là thái độ của Tiểu Khả, thái độ của con bé rất quan trọng, nếu như một lòng với cô, vậy thì dễ giải quyết, chỉ sợ Tiểu Khả không nð, cô cũng biết tâm địa Tiểu Khả rất yếu đuối."
Tôn Nhuy: "... Con gái em là mềm lòng, chứ không phải không có não, Tiểu Khả có năng lực phân biệt của chính mình, điểm ấy em yên tâm."
Được rồi, Mạt Mạt không sống cùng với Tiểu Khả, Mạt Mạt thật sự không thể nào hiểu rõ con bé: "Nếu như Tiểu Khả và cô đã một lòng, vậy thì dễ làm rồi cô nhận nuôi là hợp pháp, chỉ cần bản thân cô vững vàng, ai cũng không có cách bắt được cô."
Tôn Nhuy: "Em chỉ sợ bọn họ vì mục đích, mà làm ầm ï lên, người tổn thương là Tiểu Khả."
Mạt Mạt nuốt nước bọt, thấm giọng một cái: "Chúng ta không sợ nhất chính là chuyện này, làm lớn chuyện rồi cũng tốt, người biết nhiều, cũng không sợ lại bị lật ngược lại, giải quyết duy nhất một lần, cũng đừng sợ chuyện xấu gì gì đó trong nhà không thể truyền ra ngoài, nói ra, Tiểu Khả mới là người bị hại, phương diện này cô có kinh nghiệm."
Mạt Mạt chỉ thủ đoạn của Tôn Nhuy đối phó với Phạm Đông, Tôm Nhuy cười, đúng, cô ta mới là người không sợ bị tuyên truyền ra, nên sợ phải là cha mẹ Tiểu Khả, cô ta chỉ cần thu thập tốt chứng cứ là được.
Ngày hôm sau, Tiểu Khả trở về rồi, Mạt Mạt đã biết thông qua miệng Tôn Nhuy, thật ra Tiểu Khả có chút an tượng đổi với những việc khi còn bé, thái độ của Tiểu Khả rõ ràng, sẽ không nhận cha mẹ, năm đó vứt bỏ con bé, Tiểu Khả trước kia đã chết, bây giờ là Tiểu Khả hoàn toàn mới.
Tôn Nhuy vui vẻ, Tiểu Khả một lòng với cô ta, Mạt Mạt cũng vì Tôn Nhuy mà vui vẻ, không uổng phí công nuôi con gái.
Tiểu Khả và Tôn Nhuy một lòng, nhưng cha mẹ Tiểu Khả không muốn buông tay, mỗi ngày đều dây dưa, Tôn Nhuy không có bạn bè, chỉ có thể phát tiết với Mạt Mạt.
Dù sao cũng là chiến tranh lâu dài, không bao giờ là không giải quyết được.
Ngày 10 tháng 8, Dương Lâm mới trở về, giúp Mễ Mễ mang quà trở về, Dương Lâm lấy ra một cặp đồng hồ: "Tùng Nhân kết hôn, Mễ Mễ không ở nhà, lúc ấy trong tay cũng không có tiền, cho nên không gửi quà qua bưu điện trở về, đây là tiền mà Mễ Mễ tự mình kiếm được mua, tặng cho Tùng Nhân."
Mạt Mạt nhận biết được nhãn hiệu, đồng hồ nổi tiếng đó, hiện tại đồng hồ nổi tiếng cũng không giống mười mấy năm trước chỉ mấy trăm đồng, đồng hồ nổi tiếng đã hơn mấy ngàn, có cái lên đến trăm ngàn, đắt hơn có mấy chục triệu!
Mạt Mạt có nhãn lực, đối với cặp đồng hồ này phải hơn mấy trăm ngàn, Mạt Mạt cau mày: "Mễ Mễ đang đi học, làm sao kiếm tiền?"
Dương Lâm sợ Mạt Mạt tức giận, vội vàng giải thích: "Mễ Mễ tham gia mấy đợt diễn đàn dương câm, ở sân khấu kịch."
Mạt Mạt sửng sốt: "Sân khấu kịch mời Mễ Mễ?"
Giọng nói của Dương Lâm đầy vẻ kiêu ngạo: "Vâng, Mễ Mễ nhận được phần thưởng, có chút tiếng tăm, hơn nữa Mễ Mễ đàn dương cầm như có ma lực, giống như là có sinh mệnh vậy, rất có cảm giác, cho nên đã mời Mễ Mễ, cho thù lao không thấp, lần này cháu qua, còn đi cùng với Mễ Mễ một lần, nhưng, cháu cũng đã nói với Mễ Mễ, sau khi kết thúc đợt cuối cùng, thì không nên đi nữa."
Mạt Mạt nghe cũng tự hào, con bé Mễ Mễ này lợi hại, vậy mà bất giác đã có chút danh tiếng, Mạt Mạt lại khen Dương Lâm: "Cháu làm rất đúng, Mễ Mễ còn quá nhỏ, học tập mới là quan trọng nhất, lát nữa dì cũng gọi điện thoại cho Mễ Mễ, phải rồi, Mễ Mễ cũng vẫn khoẻ chứ."
Dương Lâm cười: "Rất khoẻ, bạn bè mà Mễ Mễ đã kết giao, cháu cũng gặp rồi, người cũng không tệ."
Lúc này Mạt Mạt hoàn toàn yên tâm, cô không được đi qua, mỗi lần nghe Mễ Mễ nói, cô cũng không tin hoàn toàn, bây giờ nghe Dương Lâm, thì cũng tin rồi.
Mạt Mạt tiễn Dương Lâm về, gọi điện thoại cho Mễ Mễ, cô bé cũng bày tỏ rằng sẽ không đi nữa, Mạt Mạt lại quan tâm đến chuyện học tập và cuộc sống của Mễ Mễ, bảo Mễ Mễ chăm sóc bản thân cho tốt mới cúp điện thoại.
Mạt Mạt vừa cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên, vừa nhận, còn chưa đợi Mạt Mạt mở miệng, Tôn Nhuy đã tức giận rống lên: "Cha mẹ Tiểu Khả thật sự có dũng khí, vậy mà kiện em, được rồi, lần này giải quyết một lần, chị dâu, chị quen biết nhiều luật sư, giúp em giới thiệu một người giỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận