Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1808. -

Chương 1808. -Chương 1808. -
Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng Mat Mat có kinh nghiệm, đều là một khuôn mẫu, chuẩn bị không phiền phức.
Chuyện duy nhất phải nhanh chóng đó là Tâm Bảo sắp sinh, cô còn phải chăm sóc Tâm Bảo.
Mạt Mạt nghĩ đến cháu trai hoặc cháu gái sắp được sinh ra, cô cảm thấy cô nên chừa lại nhiều thời gian hơn để chăm sóc con dâu và đứa nhỏ, trong lòng không nhịn được nghĩ, trở về lại tuyển thêm mấy người đắc lực, sau đó buông quyền lực xuống dưới nhiều hơn, chia sẻ công việc của cô.
Mạt Mạt vốn dĩ đã nghĩ xong, hiện tại có thêm một phụ nữ có thai, phải nhanh hơn một chút.
Mạt Mạt vỗ tay Phong Uyển: "Dì biết, tình cảm của cháu và An An còn chưa sâu sắc, không phải dì thúc giục, dì cảm thấy An An là người đàn ông tốt, ý thức trách nhiệm đảm đương nó đều có, cháu cũng có thể yên tâm, sau này nếu nó bắt nạt cháu, dì phân xử cho cháu, tình cảm ít ở cùng nhau, cháu cũng đừng sợ."
Phong Uyển nhìn Trang Liên Tịch, thật đúng là cô ấy không sợ, nếu như cô ấy không tới, Trang Liên Tịch sẽ cứ như vậy cả một đời.
Nghĩ như vậy, có phải nên nói là, cô ấy là nhân duyên của Trang Liên Tịch hay không?
Phong Uyển tưởng tượng, tiếp nhận Trang Liên Tịch thì càng de dàng, trong lòng có suy nghĩ, vì đứa nhỏ, vì cha mẹ của nguyên thân, cô ấy cũng có trách nhiệm.
Phong Uyển cúi đầu, mang tai đỏ lên: "Cháu nghe dì"
An An nghe lời này, bội phục mẹ muốn chết, vẫn là mẹ lợi hại, mẹ vừa xuất chiêu, lập tức đã làm xong, An An nghĩ đến việc sắp làm cha, có gia đình của mình, thật ra vẫn rất mong đợi.
Mạt Mạt cũng vui vẻ, cô là phái hành động: "Cháu xem bây giờ sắp bước sang năm mới rồi, cũng không biết cháu có dự định gì, trở về ăn tết không? Nếu như trở về ăn tết, An An và cháu cùng trở về, thuận tiện nói quan hệ của các cháu, chờ qua năm mới dì lại đến cầu hôn, cháu thấy thế nào?"
Phong Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là để cha mẹ đón tết xong thì tốt hơn: "Cháu đã viết thư về nhà nói rằng năm nay không về đón tết rồi."
Mạt Mạt hiểu, đứa nhỏ này sợ bị người nhà phát hiện nên không dám về nhà, Mạt Mạt lại trừng mắt với con trai, đều là do cậu.
Mat Mat nói: "Cháu xem như này được không? Năm nay ăn tết cùng chúng ta, chờ năm sau di và cháu cùng nhau trở về trực tiếp cầu hôn."
Phong Uyển: "Tự cháu đón năm mới cũng được."
Phong Uyển cảm thấy trực tiếp đến nhà ăn tết, tiến độ này có chút nhanh, cô ấy còn chưa thuyết phục được mình kết hôn, còn chưa chuẩn bị xong để đi gặp người nhà của nhân vật chính đâu! Mat Mat nói: "Di biết rất đường đột, nhưng sớm muộn øì cũng phải gặp, tránh cho năm sau bận bịu, hiện tại gặp sớm một chút cũng tốt, đừng sợ, tất cả đều có dì ở đây!"
Phong Uyển nghe xong, nói cũng đúng, sớm muộn gì cũng phải gặp, nếu quả thật muốn kết hôn, còn rất bận bịu.
Mạt Mạt không ngừng cố gắng: "Dì thấy sắc mặt cháu cũng không tốt, cháu cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ, dì đã từng sinh con, dì biết, lúc này đứa nhỏ cần dinh dưỡng, khoảng thời gian này rất quan trọng, cháu nói đúng không?”
Sự kiên trì cuối cùng của Phong Uyển mất rồi, đứa nhỏ so với cái gì cũng đều quan trọng nhất, mặc dù cô ấy cố gắng hết sức nhất có thể để đi bổ sung dinh dưỡng, nhưng suy cho cùng trong tay túng thiếu: "Vậy thì làm phiền dì rồi."
Mạt Mạt cười: "Không phiền, không phiền."
Mạt Mạt nháy mắt với An An, con trai ngốc còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi giúp thu dọn hành lý.
An An lập tức hành động, Phong Uyển vội vàng ngăn lại: "Dì đừng vội, cháu cảm thấy, cháu vẫn phải nói chuyện đã xảy ra ngày hôm đó."
Mat Mạt: "Được, cháu nói đi."
Biểu cảm của cô gái này nghiêm túc, xem ra chuyện ngày hôm đó không đơn giản, cô đã nói mà, cô cảm thấy con của mình không phải người nhìn thấy sắc đẹp mà đi không nổi, làm sao có thể làm ra chuyện khác người, nhất là lúc tỉnh thân đang vô cùng căng thẳng.
Phong Uyển cũng không giấu diếm, nói chuyện mùi hương, Mạt Mạt đen mặt, còn có cách thức này ư: "Dì biết rồi, dì sẽ đi điều tra thêm, nếu thật là như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đó."
Mạt Mạt cũng cảm thấy vận khí của Phong Uyển tốt, nếu không phải An An, đổi thành người đàn ông khác, cô gái tốt như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
An An lại nghĩ đến đứa nhỏ, cau mày, mặc dù cậu không phải bác sĩ phụ khoa, cũng không phải học y dược, thế nhưng biết, một số loại thuốc không tốt với trẻ nhỏ.
"Con cảm thấy, chắc là nên đến bệnh viện trước để kiểm tra xem, nhìn xem đứa nhỏ thế nào."
Mạt Mạt đã sinh mấy đứa bé, cô biết đến, thai nhi là yếu ớt nhất, rất dễ bị kích thích nhiễm sắc thể, cũng lo lắng: "Đúng, đúng, phải đi làm kiểm tra."
Phong Uyển cũng kinh ngạc, cô ấy chưa từng sinh con, cô ấy thật sự không biết, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tim đập thình thịch, ngàn vạn lần đừng để xảy ra vấn đề.
Đứa trẻ khiếm khuyết về gia đình, đối với gia đình rất coi trọng, đối với đứa bé có máu mủ với mình thì càng xem trọng.
Bây giờ thì hay rồi cũng không cần thu dọn, đến thẳng bệnh viện trước. Mat Mat phải vững vàng hơn so với hai người trẻ tuổi mới được, trên đường đi còn an ủi hai người mới làm cha mẹ.
Ở bệnh viện tiêu tốn ròng rã cho tới trưa, lại thúc giục báo cáo thử máu, lúc này mới lấy được tất cả kết quả kiểm tra.
Bác sĩ nhìn tất cả kết quả, cười nói: "Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, người nhà không cần quá lo lắng, trở về bổ sung dinh dưỡng cho tốt là được, sau này tới kiểm tra định kỳ."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì là được, trong lòng vui vẻ.
Chân Phong Uyển đã mềm nhữn, may mắn Trang Liên Tịch đỡ, cảm nhận được lực cánh tay mạnh me của Trang Liên Tịch, Phong Uyển lần nữa thấy rõ bản thân, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, cần dựa dẫm vào người khác.
Mạt Mạt nhìn lại, tình cảm của con trai và Phong Uyển có chút nóng lên, hai người đã trải qua sự lo lắng, ngược lại đã tìm được một số nhận thức chung, đây là chuyện tốt.
Mạt Mạt cám ơn bác sĩ, đã giữa trưa rồi, ở bên ngoài ăn cơm trưa, rồi lại ve chỗ ở của Phong Uyển thu dọn mấy bộ quần áo mới quay về nhà.
Xế chiều, Mễ Mễ đã trở về, hơn nữa biết chuyện cô bé lại phải làm cô, từ lúc Phong Uyển vào cửa, vẫn cứ vây xung quanh Phong Uyển.
Phong Uyển nhìn người trong nhà, từ tướng mạo, đã đoán được là những ai. Mat Mat mac ke may dua nho kia mung khap khởi đến nhà bếp, trong lòng tính toán nấu những gì cho Phong Uyển bồi bổ thân thể.
An An trừng mắt với Hạo Bác và Hạo Tuyên, bảo hai đứa có chừng mực, sau đó dẫn Phong Uyển đến phòng của cô ấy.
An An chỉ bên cạnh: "Anh ở ngay sát vách, có chuyện gì có thể gọi anh bất cứ lúc nào."
Phong Uyển quan sát căn phòng, còn đẹp hơn căn phòng mà cô ấy thuê, trong phòng cũng ấm áp dễ chịu, Phong Uyển rất thích nơi này.
An An cong khóe miệng, hài lòng là được: "Em thu dọn trước đi, anh đi giúp mẹ."
Phong Uyển vội nói: "Em không có gì phải thu dọn cả, em cũng đi."
Phong Uyển cũng không phải đứa ngốc, lúc này không cọ lấy hảo cảm thì lúc nào cọ, cô ấy biết, tâm quan trọng của quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Phong Uyển nghĩ đến sự khác biệt của Trang Liên Tịch, Trang Liên Tịch có sự đặc biệt, người đặc biệt như thế, dĩ nhiên là độc nhất vô nhị, cho nên mới xuất hiện mình thì cũng khó nói, nghĩ như vậy, còn có chút đắc ý nữa!
An An không biết Phong Uyển suy nghĩ gì mà vui vẻ như vậy, ngăn cản Phong Uyển: "Không cần, em là phụ nữ có thai, không thể đụng vào nước lạnh."
Phong Uyển còn thật sự không biết, nhưng Trang Liên Tịch là bác sĩ, bác sĩ nói nhất định là đúng. Trang Liên Tịch đi rôi, Phong Uyen cảm thấy không có gì thú vị, đúng lúc Mễ Me tới, Phong Uyển giật mình nhớ tới, sao cô ấy không để ý đến Mễ Mễ nhỉ!
Phong Uyển nghĩ đến Mễ Mễ, nhìn tay Mễ Mễ, cô bé gặp nhiều tai nạn, bởi vì một lần tay bị thương mà tinh thần sa sút, Phong Uyển cảm thấy, cô ấy nên giúp đỡ Mễ Mễ tránh đi mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận