Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 389. Cậu dám đến 1

Chương 389. Cậu dám đến 1Chương 389. Cậu dám đến 1
Cậu dám đến 1
Tiền Y Y gật đầu: "Chính là Đổng Hàng."
Mat Mạt nhìn về phía Trang Triều Dương: "Đổng Hàng là ai vậy?”
Trang Triều Dương mím môi, người kia hồi trước cũng không ít lần ra tay chỉnh anh đấy. Trước kia Trang Triều Dương trẻ tuổi khí thịnh, không chịu phục ai, hết thảy đều dùng nắm đấm để nói chuyện. Lúc anh mới là tân binh, nổi tiếng là người cứng đầu, bị doanh trưởng lúc đó tiễn đi, người tiếp quản anh chính là Đổng Hàng.
Khi đó Đổng Hàng phụ trách tiểu đoàn trinh sát, trong cả đám đó không có tên nào là không cứng đầu cả, tên nào tên nấy toàn thân đều là gai nhọn, lén lút đánh nhau như cơm bữa. Cả đám cháu trai này mỗi khi không có Đổng Hàng đều là đại ca, nhưng chỉ cần Đổng Hàng vừa xuất hiện thì tên nào tên nấy đều ngoan như con cừu nhỏ.
Năm đó anh không chịu phục, lúc bắt đầu không hiểu ánh mắt đồng tình của mấy chiến sĩ tới trước, nhưng sau này anh mới hiểu ra. Đổng Hàng là bụng đen thật sự, chỉnh anh xém chết, bây giờ nghĩ lại ký ức bị chỉnh năm đó, sắc mặt Trang Triều Dương không được tốt lắm.
Mạt Mạt căng thẳng, chẳng lẽ giữa hai người có thù hận gì à? Tiên YY cũng chờ câu trả lời của Trang Trieu Dương.
Trang Triều Dương nghẹn một hồi lâu mới nói: "Là doanh trưởng cũ của anh."
Khóe miệng Mạt Mạt giật giật, có thể làm cho Trang Triều Dương nhớ sâu sắc như thế, xem ra Đổng Hàng này cũng không phải là người tốt lành gì. Ánh mắt cô nhìn về phía Tiền Y Y, cô nương này cũng được lắm, dám dựa vào loại người như thết
Tiền Y Y nuốt nước miếng, Đổng Hàng ngoại trừ cái mặt nghiêm túc ra thì không đáng sợ, ừm, không đáng sợ chút nào.
Tiền Y Y ăn cơm xong liền đi, mấy người Trang Triều Dương cũng quay trở về bộ đội, làm Mạt Mạt phải chịu đựng sự tò mò cho đến tận ban đêm.
Ban đêm nằm trên giường, Trang Triều Dương giả chết. Cho dù Mạt Mạt có hỏi thế nào thì Trang Triêu Dương cũng không đề cập đến Đổng Hàng.
Mạt Mạt thở phì phò ngồi trên giường, xốc chăn lên. Trang Triều Dương vươn tay dài túm lãy, lại đắp lên cho Mat Mạt. Mạt Mạt: "..."
Mắt phải Trang Triêu Dương híp lại hé ra một khe hở nhỏ, nhìn trộm Mạt Mạt, bị Mạt Mạt bắt được tại trận.
Mạt Mạt liếc mắt, cười tủm tỉm: "Đồng chí Trang Triêu Dương, nếu anh vẫn không chịu nói với em thì chờ đến lúc Y Y kết hôn, em sẽ tự mình đi hỏi Đổng Hàng. Anh nói xem, liệu anh ấy có nói cho em nghe những chuyện có liên quan đến anh không?" Trang Trieu Dương không giả chết nữa, ngôi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đây là đang uy hiếp anh đấy."
Mạt Mạt hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, từ chối nói chuyện với Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương túm một góc chăn, giật giật: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đây là đang vạch trần vết sẹo của anh đấy."
Khóe miệng Mạt Mạt vểnh lên, vẫn không chịu lên tiếng như trước.
Trang Triều Dương mím môi: "Có lễ là con trai hay con gái của anh cũng đang nghe đấy, anh còn phải duy trì hình tượng người cha nghiêm khắc mà."
Mạt Mạt phì cười thành tiếng: "Đồng chí Trang Triều Dương, không phải là anh muốn làm một người cha hiền à? Còn hình tượng thế nào cũng như nhau cả."
Trang Triều Dương nghẹn họng, hung ác nhẫn tâm nói: “Anh nói còn không được sao?"
Mạt Mạt lập tức ngồi dậy: "Anh nói đi, em nghe đây"
Trang Triều Dương vịn Mạt Mạt: "Em từ từ thôi, đừng để đụng đến bụng."
Mạt Mạt gật đầu: "Em biết rồi, anh đợi chút, đợi chút nữa rồi nói, em đi lấy một ít nho khô với táo đã."
Nói xong Mạt Mạt bước xuống giường rồi rất nhanh liền quay về, gặm táo nhìn Trang Triều Dương: "Anh kể đi."
Trang Triều Dương: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đang nghe chuyện xưa à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, anh kể đi."
Trang Triều Dương nghiến răng, lúc này vợ là nhất, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra thì có lúc anh sẽ làm cho cô phải khóc mới thôi.
"Từ khi nhỏ anh có một nửa thời gian ở nhà chị gái, còn quanh năm thì đi theo anh rể lăn lộn trong bộ đội, từ nhỏ đánh nhau đến lớn. Chờ đến khi được mười mấy tuổi thì nhập ngũ đánh nhau tiếp. Lúc làm tân binh anh nổi danh là cứng đầu cứng cổ, doanh trưởng lúc đó liền ném anh cho Đổng Hàng."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Vậy khi đó anh ta xử lý anh thế nào? Không cho anh ăn cơm à? Hay là huan luyện thật nghiêm ngặt."
Trang Triều Dương lắc đầu: "Không phải, được ăn rất no. Trong đội của bọn anh có một người rất kỳ lạ, cho dù ở một mình thì mùi chân cũng có thể thối chết người. Lúc buổi tối nằm mơ còn đánh rắm, buổi tối lúc ngủ, ai nằm ở gần thì anh ta còn sờ soạng chui vào trong chăn của người đó, nhất là ban ngày có ăn đậu nành thì đến tối thả rắm vang trời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận