Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1386. Ích kỷ một lần 2

Chương 1386. Ích kỷ một lần 2Chương 1386. Ích kỷ một lần 2
Ích kỷ một lần 2
Mạt Mạt về đến nhà thì trời cũng đã tối rồi, trong nhà mở đèn sáng trưng, Mạt Mạt bế Mễ Mễ vào trong, Tùng Nhân nhìn mẹ với đôi mắt sưng đỏ: "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mat Mạt nhỏ nhẹ nói: "Cha của Mễ Mễ qua đời rồi, Tùng Nhân đi nấu ít nước nóng mang vào phòng ngủ cho mẹ đi."
Mạt Mạt lại nói với An An: "Đi lấy đồ ngủ của Mễ Mễ qua đây."
Mạt Mạt dặn dò xong liền đi lên lầu, ba đứa trẻ ở phòng khách đều ngớ người, hồi lâu mới bừng tỉnh lại, chúng nhìn nhau với vẻ mặt không dám tin, mấy ngày trước còn là người bình thường, sao lại qua đời rồi.
Tùng Nhân nghĩ đến cô bé khuôn mặt đầy nước mắt, trong lòng đau xót vô cùng, cậu bé vội vàng đi nấu nước, An An khit khit mũi đi lấy đồ ngủ, Thất Cân vẫn chưa thể đặc biệt hiểu rõ về cái chết, nhưng nhìn cảm xúc của mẹ và các anh trai cũng biết là chuyện lớn, cậu bé liên bò lên trên lầu.
Mạt Mạt đang cởi quần áo cho Mễ Mễ, cô thay bộ đồ ngủ của An An đưa và đặt Mễ Mễ trên tấm chăn, đợi Tùng Nhân đến thì lau người cho Mễ Mễ, lúc này mới đặt vào trong tấm chăn.
Mạt Mạt tắm rửa cho Mễ Mễ xong, Tùng Nhân mới dân hai em trai bước vào, chúng nhìn đôi mắt của Mễ Mễ, cô bé cho dù đã hôn mê thì vẫn còn đang khóc.
Trong lòng Mạt Mạt vô cùng chua xót, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt mới đỡ hơn một chút, Tùng Nhân hỏi nhỏ: "Mẹ, cha của Mễ Mễ qua đời thật hả?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ, qua đời rồi, đúng lúc ba đứa con đều ở đây thì mẹ nói một tiếng luôn, sau này Mễ Mễ sẽ ở lại nhà của chúng ta, các con phải chăm sóc Mễ Mễ, xem Mễ Mễ là em gái, có nghe rõ không?"
Tùng Nhân và An An vội gật đầu, mấy ngày nay bên cạnh nhau, chúng đã xem Mễ Mễ là em gái rồi.
Thất Cân cũng gật đầu, Mạt Mạt khẽ mỉm cười: "Thất Cân phải gọi là chị, không phải em gái."
Thất Cân chau đôi mày nhỏ lại và lắc lắc đầu: "Là em gái, ngốc."
Mạt Mạt thật sự không có tâm trạng tranh luận với Thất Cân, Thất Cân quá nhỏ rồi, đợi lớn hơn chút sẽ biết gọi chị thôi, đáng tiếc Mạt Mạt cho tới lúc chết cũng không có nghe Thất Cân gọi Mễ Mễ là chị gái.
Mạt Mạt bảo mấy đứa nhóc Tùng Nhân đi ra ngoài, cô thay bộ đồ và leo lên giường, cô không có tâm trạng để ăn uống, cô ôm lấy Mễ Mễ, cô bé đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mạt Mạt nghiêng người nhìn Mễ Mễ, vốn dĩ lỗ tai của con bé này đã không tốt, cô rất sợ lại xảy ra vấn đề gì nữa, cái Mạt Mạt sợ nhất chính là trở ngại về tâm lý, cái đó mới khổ đó. Mat Mat rất thương Mê Mễ, nhỏ tuổi như vậy đã phải cô đơn một mình, Mạt Mạt đã nghĩ đến nhận nuôi, thời đại này vẫn chưa có luật pháp về nhận nuôi và kế hoạch sinh sản, kiếp trước Mạt Mạt không có học qua luật pháp, nhưng cũng nhớ mang máng hình như có một cái ở thập niên 90, một cái ban hành sau năm hai nghìn.
Nếu như Mạt Mạt muốn nhận nuôi Mễ Mễ cũng được thôi, nhưng Mạt Mạt nhìn Mễ Mễ, có lẽ cô bé này sẽ không đồng ý.
Ba ngày sau, suy nghĩ của Mạt Mạt đã ứng nghiệm rồi, Lý Chính hỏa táng chôn cất rồi, Mễ Mễ đã tiễn cha chặng đường cuối cùng, lúc quay về không có nói lời nào cả.
Mat Mat và Trang Trieu Dương ngồi trước mặt của Mễ Mễ, Trang Triều Dương không biết phải giao tiếp với cô bé như thế nào, anh nhìn về phía Mạt Mạt, Mạt Mạt gật đầu một cái và nắm lấy tay của Mễ Mễ: "Mễ Mễ, cha của con đã giao con cho chú và dì, dì muốn"
Mat Mat còn chưa nói xong thì Mễ Mễ đã lắc đầu liên tục, lúc Mễ Mễ đi đưa tang đã nghe thấy rất nhiều chú nói rồi, bảo cô bé hãy sống với dì, sau này nghe lời của cha mẹ mới, mặc dù cô bé rất thích dì, nhưng cô bé không thể quên được cha.
Mạt Mạt không muốn khiến Mễ Mễ kích động: "Mễ Mễ, có cách nghĩ gì con cứ nói ra."
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đỏ hoe nhìn Mạt Mạt, giọng nói khàn khàn: "Con không đổi họ, con là Lý Me Mê, con không muốn quên cha, dì, chú, con, con không thể trở thành con gái của hai người."
Mạt Mạt nhìn về phía Trang Triều Dương, đôi mắt của Trang Triều Dương tan chảy rồi, anh rất vui với thái độ của Mễ Mễ, có khí phách, không hổ là con gái của Lý Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận