Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 79. Tâm tư Hướng Triều Dương! 1

Chương 79. Tâm tư Hướng Triều Dương! 1Chương 79. Tâm tư Hướng Triều Dương! 1
Mạt Mạt giống như là kẻ trộm, về tới phòng việc đầu tiên chính là khóa cửa, sau khi xác định cửa đã khóa kỹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bức thư được đặt ở trên bàn, quả nhiên là chữ Hướng Triều Dương. Mạt Mạt chạm tay vào phong thư, giống như bị chích một cái, liền bỏ lại phong bì, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Mạt Mạt rất muốn cho mình một cái tát, sao cô lại sợ hãi như vậy chứ? Cô có gì phải sợ đâu, không phải chỉ là thư của Hướng Triều Dương thôi sao?
Mạt Mạt ngồi trên giường đất trước bàn, cầm lấy bức thư, vẻ mặt nghiêm túc mở lá thư ra.
Bức thư của Hướng Triều Dương cũng không dài, chỉ dùng duy nhất một tờ giấy.
"Mat Mạt, khi em nhìn thấy lá thứ này thì có lẽ anh đã trở về bộ đội rồi. Anh đi gặp anh rể, tình hình có chút không khống chế được. Anh biết em là một cô gái thông minh, có chủ ý của mình, nhưng anh vẫn nhịn không được lo lắng cho em..."
Trong lòng Mạt Mạt thầm nhẩm từng chữ từng chữ, đầu óc lại không khống chế được, bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng Hướng Triều Dương ngồi viết thư dưới ánh đèn, nhất định là vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng trong thư của Hướng Triều Dương không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lời nói bình thản đó, trong từng dòng chữ đều mang theo sự quan tâm và lo lắng, Mạt Mạt không phủ nhận rằng cô rất cảm động.
Phụ nữ luôn giàu cảm xúc, cô cũng không ngoại lệ, Hướng Triều Dương trong thư có thể tiết lộ cho cô sự nghiêm trọng của bão táp sắp đến, đây là anh đã thật sự đặt cô ở trong lòng rồi.
Mạt Mạt gấp thư lại, từ trong không gian lấy bút ra, kéo quyển sổ qua, nhưng rồi một chữ cô cũng không viết ra được. Nếu như cô viết, cũng có nghĩa là cô đáp lại.
Cô còn chưa nghĩ kỹ, hiện tại cô còn phải đắn đo quá nhiều. Nếu như cô và Hướng Triều Dương thật sự ở bên nhau, vậy chẳng phải anh cả sẽ phải đi theo cái vận mệnh ban đầu đó sao? Đây là nút thắt trong lòng Mạt Mạt, trước khi nút thắt này được cởi bỏ thì cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Mạt Mạt hết lần này đến lần khác tự hỏi mình, phải nên giải quyết như thế nào? Rồi lại một lần nữa bị cuốn vào vòng lặp vô tận.
Chợt có tiếng gõ cửa, Mạt Mạt sợ tới mức chân đập thẳng vào bàn, đau quá. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Mạt Mạt vội vàng cất thư và giấy viết thư, xác nhận không bỏ sót gì hết mới hỏi: "Là ai thế?"
"Anh đây, anh cả."
Mạt Mạt vội vàng nhảy xuống giường đất, ngón chân đau đến hít thở không thông, mở cửa hỏi: "Không phải anh đi hẹn hò à? Sao anh lại vê sớm vậy?"
"Anh chỉ đưa Triệu Tuệ về nhà thôi, hẹn cái gì mà hẹn, chân em bị làm sao vậy?"
Mạt Mạt bước chân trở lại trên giường đất, xoa đầu ngón chân: "Không sao hết, vừa rồi em không cẩn thận bị vấp thôi."
Liên Thanh Bách ngồi xuống: "Sao vẫn còn hấp tấp bộp chộp thế hả? Đã là cô nương trưởng thành rồi đấy."
Mạt Mạt thè lưỡi: "Lần sau nhất định em sẽ chú
"Có phải lúc anh không ở nhà có rất nhiều chuyện xảy ra không? Em nói cho anh biết, chú út gây ra chuyện gì à? Còn chuyện của Liên Thu Hoa là sao nữa?"
Mạt Mạt vốn không muốn anh cả phải nhọc lòng, nhưng hôm nay gặp phải, không nói không được, vậy nên cô liền đem tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này kể lại cho anh nghe.
Liên Thanh Bách vỗ đầu Mạt Mạt: "Không nghĩ tới, em gái anh còn có lúc đanh đá như vậy đấy."
"Cái gì mà đanh đá chứ, đó gọi là lợi hại."
"Haha, là lợi hại, cũng may hôm nay em phản ứng nhanh, anh phải cảm ơn em rồi."
Mạt Mạt cười hắc hắc: "Đương nhiên anh phải cảm ơn em, nếu không phải em ra tay thì buổi xem mắt của anh sẽ bị phá hỏng rồi đấy."
Liên Thanh Bách từ trong túi lấy ra hai mươi đồng đưa cho Mat Mạt: "Tiền lương hai tháng nay anh tích góp được năm mươi đồng, có đưa cho cha ba mươi đồng rồi, còn lại cho em. Muốn mua cái gì thì mua, đừng có tiếc tiền."
Mạt Mạt không thể lấy được, đầu lắc giống như trống bỏi: "Anh cả, anh cứ cất lại đi, trong tay em không thiếu tiền mà. Chuyện anh và Triệu Tuệ đã định rồi, không có tiền nhàn rỗi thì không được đâu, chẳng lễ anh không định mua chút quà cho chị dâu tương lai của em sao?"
Liên Thanh Bách đỏ mặt: "Không phải anh sắp được nhận lương rồi à, để qua tháng sau rồi mua cũng được."
Mạt Mạt sống chết không chịu cầm, tiền của cô lúc này cũng không ít, hiện tại vẫn còn hơn bốn trăm đồng chưa từng đụng tới: "Dù sao thì em cũng không cầm đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận