Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1756. -

Chương 1756. -Chương 1756. -
Mạt Mạt nhắc đến Đại Song, Tôn Nhuy lại tức giận: "Em tạo áp lực cho Đại Song để nó nghiêm túc học tập, tạo được nền tảng tốt, chứ không phải chèn ép nó, chị nói xem Đại Song mới bao nhiêu tuổi, hiện tại hát những ca khúc trưởng thành thì quá sớm, mỗi lần thay thế, em đều không đồng ý, thời gian dài, trong lòng oán hận em, cho là em có thành kiến với nó, trời đất chứng giám cho lương tâm em, hiện tại em đối với người có thế lợi, trong mắt của em Đại Song chính là tiền, làm sao em lại thật sự chèn ép nó."
Mạt Mạt: "... Nói điểm chính."
Tôn Nhuy biến sắc, đen mặt: "Công ty đối thủ của em vẫn luôn đào người của em, lúc này đào được đến Đại Song, con bé không chỉ có không lên lớp mà người đại diện đã sắp xếp, ngược lại trốn học đến công ty kẻ thù, khiến cho em phát hiện ra, em là người không chứa nổi hạt cát, cho nên đã huỷ hợp đồng, chỉ đơn giản như vậy."
Mat Mạt: "Chắc không chỉ như vậy chứ!"
Tôn Nhuy xoa mũi: "Làm sao em có thể nuốt trôi được cục tức này, cho nên đã tìm được công ty đối thủ, dám ký hợp đồng với Đại Song, vậy thì cùng chết, em làm như vậy cũng là có đạo lý, nếu như em giải quyết nhẹ nhàng đối với Đại Song, làm sao còn trấn áp được đám nghệ sĩ ở bên dưới, a, ở chỗ em đào tạo gần như xong rồi, nổi lên, bị người khác cướp đi mất, nhất định em sẽ tức chết."
Mạt Mạt rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao Đại Song không muốn huỷ bỏ hợp đồng rồi.
Tôn Nhuy tiếp tục nói: "Hơn nữa, em đối với Đại Song coi như đã là khách khí rồi, nếu không phải e ngại nhà họ Dương và Dương Lâm, em đã giao Đại Song cho tòa án từ lâu rồi, đây là làm trái với hợp đồng, Đại Song phải bồi thường, nhưng có quan hệ với nhà họ Dương ở đây, em chỉ có thể bóp mũi mà nhận, nhưng Đại Song muốn nổi tiếng, cũng phải hỏi em có đồng ý hay không."
"Cô làm rất đúng, nhưng Đại Song lại làm am了 đến nhà tôi, đêm qua mới náo nhiệt, nhất định bảo tôi nói một câu cầu tình."
Tôn Nhuy sửng sốt: "Còn có việc này ư? Sao nó có mặt mũi như thết"
Mạt Mạt kể lại chuyện ngày hôm qua, Tôn Nhuy cười không tử tế: "Đáng lắm, bây giờ trên trán có sẹo, em thấy nó còn có cái gì để chú ý, con người ấy à, thật sự không thể làm, trong tay Đại Song nắm được biết bao nhiêu thẻ bài tốt."
Mạt Mạt cũng cảm khái, tấm thẻ trong tay Đại Song thật sự rất tốt, mặc dù không phải vương nổ thêm bốn cái hai, thế nhưng rất lợi hại, nếu như Đại Song giống Tiểu Song, căn cứ vào quan hệ với nhà họ Dương, Tôn Nhuy tuyệt đối sẽ nâng lên cho nổi, huống chi điều kiện của bản thân Đại Song cũng khá, hình tượng tốt, giọng hát tốt, đáng tiếc bây giờ cũng hủy rồi. Trước kia Mat Mat không hiểu, vì sao có người điều kiện của bản thân vô cùng tốt, gia thế cũng tốt sao lại hồ đồ rồi thảm như vậy, bây giờ biết rồi, bởi vì đòi hỏi quá nhiều, đơn giản là quá tham lam.
Tôn Nhuy ăn cơm với Mạt Mạt, cũng không ra ngoài ăn, ăn ở ngay căn tin của công ty, căn tin Ở công ty Mạt Mạt là mời đầu bếp, chứ không phải nhận thầu.
Bên chỗ Mạt Mạt có không khí cao cấp, không chỉ có nhà ăn để chiêu đãi khách, còn có căn tin cho nhân viên ăn cơm, đều có đầu bếp chuyên môn.
Mấy món chính đều có, mỗi món chính hai đầu bếp, còn có rất nhiều các đầu bếp nhỏ nhào bột cán mì gì đó, nơi này mỗi tháng chỉ tiêu không hề nhỏ, cũng coi như là phúc lợi cho nhân viên.
Đương nhiên ba bữa cơm là miễn phí, Mạt Mạt vẫn luôn biết, ăn không ngon, ai sẽ làm việc cho mình, ở phương diện này Mạt Mạt rất hào phóng.
Nhưng cũng có điều kiện, không cho phép mang ra ngoài, không cho phép dẫn người khác tới ăn cơm, căn tin không có rượu, không cho phép uống rượu, đảm bảo đủ nước nóng, cũng có một chút đồ uống.
Mạt Mạt không cảm thấy yêu cầu của mình là hà khắc, cô cho ba bữa cơm, miễn phí, ăn ngon, uống ngon, nếu có ai mang ra bên ngoài, cô cũng không phải người coi tiền như rác.
Tôn Nhuy thích nhất chính là căn tin của Mạt Mạt, cô ta cũng muốn bắt chước, đáng tiếc người trong công ty của cô ta lắm mồm nhiều miệng, cũng không giống như chỗ này của Mat Mat quản lý nghiêm ngặt, nên cũng thôi suy nghĩ đó.
Tôn Nhuy đi rồi, buổi chiều Hoắc Tình tới, chó con lúc đầu mua về đã lớn, đã bắt đầu đi tuần tra, tháng này rất có hiệu quả, một số mệnh lệnh đã có thể nghe hiểu.
Lần này Hoắc Tình tới, Mạt Mạt dự định dẫn Hoắc Tình đi mua chó, nhóm tuần tra này được rồi, nhưng vẫn có hơi ít, chỗ của Mạt Mạt vẫn còn có chút lớn, mua thêm bốn con nữa mới được.
Hoắc Tình đã thay đổi không ít, đã trải qua sinh tử, con người đều sẽ thay đổi, trưởng thành hơn, mặc dù là bạn gái của Lý Vinh Sinh, nhưng bây giờ là nhân viên của Mạt Mạt, Hoắc Tình làm việc là làm việc, phân biệt rất rõ ràng.
Mạt Mạt dẫn Hoắc Tình, chó lần này mang tới, cũng đều là thuần chủng, Hoắc Tình vừa tiến vào, nhìn thấy chó con vui vẻ vô cùng, con bé này rất thích chó.
Mạt Mạt trêu ghẹo: "Chờ em và Lý Vinh Sinh kết hôn, thích thì nuôi mấy con."
Ánh mắt Hoắc Tình có chút ảm đạm, tiếc nuối nói: "Không được, sức khoẻ của dì Lý không tốt, nhất là dị ứng với lông động vật, không thể nuôi chó."
Mạt Mạt thật sự không biết chuyện này, cười nói: "Không sao, nếu như em muốn nuôi ở công ty, có thời gian thì tới thăm một chút."
Hoắc Tình mắt sáng rực lên: "Em cũng không cần mua, dù sao những con này cũng là do em huấn luyện ra, đều là em đã từng nuôi, em nhớ chúng nó thì tới xem một chút."
Mạt Mạt đồng ý: "Được."
Hoắc Tình chọn chó con xong, Mạt Mạt tin ánh mắt của Hoắc Tình, trả tiền, rất đắt, nhưng cũng may, không đắt khác thường như ở tương lai.
Công ty có chó con mới vui vẻ nhất chính là Hoắc Tình, nhưng Hoắc Tình nuôi những chú chó này cũng có chút cố hết sức, Mạt Mạt cũng không còn cách nào khác, thật sự là tìm không ra người huấn luyện chó.
Hoắc Tình nhìn chó con, há to miệng, cuối cùng không có tin chính xác, cũng không mở miệng.
Mạt Mạt thấy dáng vẻ Hoắc Tình, giật mình, nghĩ đến ông cụ Hoắc, nhưng Hoắc Tình không nói, cô cũng không thể hỏi, chỉ có thể chờ đợi.
Buổi tối tan làm, Mạt Mạt về nhà, vẫn như cũ là Tâm Bảo nấu cơm, Giai Giai không vui, Mạt Mạt trở về cũng không có vẻ mặt vui cười gì cả.
Mạt Mạt vuốt ve khuôn mặt nhỏ tức giận của Giai Giai: "Có chuyện gì vậy? Ai khiến cháu tức giận thế? Nói cho dì biết, dì giúp cháu báo thù?"
Mạt Mạt tưởng rằng là Thất Cân, hai mắt nhìn thẳng về phía Thất Cân, cậu bé cảm thấy mình rất oan uổng, lại cảm thấy mẹ đang đào hố cho mình.
Mắt Giai Giai sáng rực lên: "Thật?"
Mạt Mạt cũng phát giác được không đúng, kịp thời lấp hố cho mình: "Đương nhiên là thật, chỉ cần là Thất Cân bắt nạt cháu, dì sẽ giúp cháu báo thù."
Thất Cân: "..."
Quả nhiên là mẹ, chỉ một suy nghĩ đã lấp đầy hố rồi.
Giai Giai: "Không phải anh nhỏ."
Giai Giai biết dì không thể giúp cô bé, cái đầu nhỏ có hơi tiu nghỉu xuống, Mạt Mạt chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Giai Giai.
Tâm Bảo bê thức ăn đi ra, nhìn thấy dáng vẻ này của Giai Giai, cười nói: "Đại Song ra viện rồi, vào ở nhà sát vách, thế là Giai Giai không vui, cả buổi chiều cũng không có dáng vẻ vui cười."
Đầu óc Mạt Mạt có chút thắt lại: "Đại Song lại về ở rồi hả?"
Tâm Bảo cũng rất thổn thức: "Con cũng không nghĩ tới, buổi trưa hôm nay lúc nhìn thấy Đại Song, con cũng sửng sốt, sắc mặt của Dương Lâm cũng không đúng, nhưng Đại Song vẫn là trở về rồi."
Tùng Nhân tiếp lời: "Sau đó con tìm Dương Lâm, mới biết được là chuyện gì xảy ra, Đại Song mất trí nhớ rồi, không nhớ rõ chính mình là ai, ai cũng không nhớ rõ, Dương Lâm hỏi một tiếng, nói có thể là đụng phải đầu, còn cố ý làm kiểm tra, cũng không nhìn ra điều gì, cuối cùng đề nghị đến bệnh viện thủ đô để khám."
Tâm Bảo tiếp tục nói: "Cuối cùng Đại Song đã mất trí nhớ không còn cách, Dương Lâm đưa Đại Song trở về nhà, nhưng Đại Song đã quyết định Dương Lâm, không còn cách, mang người trở vê, hi vọng Đại Song có thể nhớ ra gì đó, hôm nay bác Dương cũng về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận