Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 882. Đòi mạng 2

Chương 882. Đòi mạng 2Chương 882. Đòi mạng 2
Đòi mạng 2
Chuyện của Khâu Văn Trạch đã được xử lý ổn thỏa, Khâu Văn Trạch chuẩn bị về nhà, trong nhà vẫn còn rất nhiều việc cần phải chuẩn bị.
Bây giờ đã có cửa hàng rồi, Thẩm Triết cũng đã chuẩn bị xong. Ở nước M đã có người chờ nhận hàng, ông ấy phải trở về giám sát hàng hóa, tranh thủ đến tháng tư sẽ chuyển một đợt hàng đi.
Mạt Mạt tiễn Khâu Văn Trạch ra cửa. Sau khi Khâu Văn Trạch đi, Mạt Mạt cũng phải chuẩn bị khai giảng.
Trước khai giảng mấy ngày, học sinh lần lượt trở vê. Mạt Mạt cũng đến trường quét dọn vệ sinh, ngày mùng một sẽ bắt đầu đi học bình thường.
Mạt Mạt về đến nhà, An An ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt không vui: "Sao vậy?"
An An bĩu môi: "Mẹ, tại sao Hướng Hoa kia ngày nào cũng đến nhà ông nội Hướng thế ạ? Ông nội Hướng đuổi cũng không chịu đi, bây giờ con không được đi với ông nội nữa. Con với ông nội đã lâu lắm rồi không được đi đến phố đồ cổ rồi."
Mạt Mạt nghe xong, nhẩm tính thời gian, Hướng Hoa cũng thật cố chấp, trước sau đã gần nửa tháng rồi, Hướng Hoa bình thường bận rộn như thế, có thể khiến anh ta phải ân cần canh giữ như vậy, nhất định là có lợi ích gì đó. An An tiếp tục nói: "Thân thể ông nội Hướng không tốt, nhìn thấy Hướng Hoa liền tức ngực khó thở. Mẹ, hai ngày trước ông nội Hướng bị bệnh, nhưng mà ngày nào Hướng Hoa cũng đến đó cả. Mà mẹ cũng sắp khai giảng rồi, con có thể đưa ông nội Hướng đến ở trong khu nhà này ở mấy ngày, Ở trong này rồi Hướng Hoa không thể vào đây được nữa."
Mạt Mạt xoa đầu An An: "Việc này con cứ tự quyết định đi."
An An ôm cổ mẹ: "Mẹ là tốt nhất, cảm ơn mẹ."
Một tay Mạt Mạt nâng mông con trai, dùng sức bế lên: "Giờ thì đã thấy vui vẻ chưa?"
An An gật đầu: "Dạ rồi, ông nội Hướng không bị ai quấy rầy, nhất định bệnh tình sẽ khá hơn."
Ngày hôm sau An An liền đón Hướng Húc Đông đến khu nhà này. Từ khi Hướng Húc Đông tới thủ đô, đây là lần thứ hai ông ta đến đây: "Quấy rầy rồi."
Mạt Mạt rót nước cho Hướng Húc Đông: "Ông đã đi khám bác sĩ chưa?”
Hướng Húc Đông uống nước: "Khám rồi, chỉ là bệnh cũ thôi."
Hướng Húc Đông nói xong liền im lặng, ông ta không còn sống được bao lâu nữa. Lần này đi kiểm tra, ngay cả bác sĩ cũng ngạc nhiên, sức khỏe của ông ta rất tệ, vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ.
Trong lòng Hướng Húc Đông hiểu rõ, điều làm cho ông ta có thể duy trì cuộc sống này chính là hối hận, ông ta còn chưa sám hối xong, chưa thể chết được.
Hơn nữa ông ta phải cố gắng chống đỡ, ít nhất phải nhìn thấy cháu nội mình học tiểu học đã mới có thể nhắm mắt được.
Mạt Mạt thấy ánh mắt Hướng Húc Đông nhìn An An, ông cụ lại nghĩ đến Hướng Tịch rồi.
Hướng Húc Đông tới, Mạt Mạt chuẩn bị thức ăn để bồi bổ thân thể, cảm ơn Hướng Húc Đông đã chăm sóc An An bấy lâu nay.
Mạt Mạt ra ngoài đi mua gà, ở cửa khu nhà, cô nhìn thấy Hướng Hoa đang canh giữ ở đó!
"Liên Mạt Mạt, có phải ông cụ nhà tôi đang ở nhà cô không?"
Mạt Mạt xách giỏ rau, nhìn Hướng Hoa: "Chuyện øì anh cũng biết cả, còn hỏi tôi làm gì?"
Ý tứ trong lời nói của Mạt Mạt rất rõ ràng, Hướng Hoa phái người theo dõi Hướng Húc Đông! Hướng Húc Đông cũng đã từng đi trốn, nhưng mỗi lần như vậy đều bị tìm được, rõ ràng Hướng Hoa đã phái người nhìn chằm chằm rồi.
Tuy rằng Hướng Hoa không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng gián tiếp thừa nhận: "Ông cụ lớn tuổi rồi, tôi lo cho ông ấy thôi. Không làm phiên cô chăm sóc cha tôi đâu, cô mang tôi vào để tôi đón ông ấy và."
Hướng Hoa không thể vào trong khu nhà này vì không có người dẫn vào. Tôn Nhụy và Phạm Đông đều không có ở nhà, hai người đều bận đóng phim. Mat Mạt: "Anh thật sự lo lắng cho ông ấy sao? Sức khỏe ông cụ không tốt lắm, một ít bệnh cũng đã có thể lấy mạng ông ấy rồi. Bây giờ cân nhất là tĩnh dưỡng, thế mà anh ngày nào cũng đến quấy rầy, tại sao tôi lại cảm thấy anh đang ước gì ông ấy nhanh chết đi nhỉ2"
Trái tìm Hướng Hoa như đập lỡ một nhịp, nghiêm mặt nói: "Ông ấy là cha ruột của tôi, cô nói bậy bạ gì thế hả? Tôi làm sao có thể không quan tâm đến ông ấy được, chẳng qua là ông ấy thấy tôi mới khó chịu thôi."
Mạt Mạt chẳng sợ Hướng Hoa đâu: "Anh biết rõ mình là bùa đòi mạng, thế mà mỗi ngày còn lắc lư trước mặt như thế, không để cho tôi hoài nghi cũng khó. Hướng Hoa, rốt cuộc thì anh đang có ý gì vậy? Hướng Húc Đông chỉ là một ông già bình thường thôi, ông ấy có gì đáng để anh phải bỏ nhiều công sức như vậy hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận