Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1772. -

Chương 1772. -Chương 1772. -
Buổi trưa, người mà Tào Phi phái đi mới quay trở về, Tào Phi báo cáo với Mạt Mạt: "Anh Vương rất cẩn thận, đi rất nhiều đường, cuối cùng mới quay lại nội thành, nếu không phải Tiểu Lưu là lính trinh sát thì đã sớm mất dấu rồi."
Mat Mạt: "Gặp ai?"
Tào Phi trả lời: "Ông chủ của bán đấu giá Bách Niên, bởi vì là phòng bao, cũng không theo vào được, giám sát hai người cùng rời đi, Tiểu Lưu mới trở về."
Mạt Mạt: "Quả nhiên là anh ta."
Mạt Mạt bảo Tào Phi đi ăn cơm trưa, Trang Triều Dương đợi người đi rồi, mới hỏi: "Bán đấu giá Bách Niên giở trò à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Lúc mới bắt đầu trong lòng em cũng nghĩ là Điên Ngọc Thanh, bây giờ xác nhận rồi, em bán đấu giá làm từ thiện đã tạo nên thành tựu và tiếng tăm tốt, đã đối đầu lại với bán đấu giá Bách Niên, Bách Niên đã quen độc quyền, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ra tay rồi."
Trang Triều Dương nghe vợ nói như vậy, nhướng mày: "Ý của em là, trong lòng đã sớm đề phòng rồi hả?"
Mạt Mạt: "Đúng vậy, người không lo xa ắt có phiền gần, em ấy à, đương nhiên muốn lâu dài, làm ăn, thì anh phải tai nghe sáu phương mắt nhìn tám hướng, đi một bước, nhìn mười bước." Trang Triêu Dương thật đúng là bội phục năng lực của vợ, một người phụ nữ, nhưng lại ở trên thương trường khắp nơi đều là đàn ông đạt được thành tựu, nói thật, thật sự không dựa vào anh, phần lớn chuyện bán đấu giá đều là do bản thân vợ.
Sau đó Trang Triều Dương nghiêm túc: "Nếu như đã biết là anh ta, Điền Ngọc Thanh này em hiểu rõ không?"
Mạt Mạt hếch cằm: "Đương nhiên, em làm nghề này, dĩ nhiên đã điều tra qua, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Điên Ngọc Thanh này lợi hại, bối cảnh vững chắc là một mặt, còn có một mặt là năng lực cá nhân, vừa đầu thập niên tám mươi, anh ta đã dám làm bán đấu giá, lá gan có, năng lực có, đủ hạng người đều đã kết giao, sau này phòng đấu giá làm to lên, cũng đã đầu tư nhiều lần, trên thương trường đều đánh giá ông ta là một người rất nham hiểm, mưu toan ngấm ngầm hay là đánh trực diện cùng nhau chơi đùa, thật đúng là trấn trụ được không ít người."
Trang Triều Dương: "Nghe em nói sao giống như Kỳ Dung vậy!"
Mạt Mạt bật cười một tiếng: "Thật vậy, những lời truyền miệng về Kỳ Dung cũng không tốt, nhất là hai năm này, công ty giải trí dưới trướng phát triển quá mức khiến cho người ta đỏ mắt, các loại tin tức oan uổng đều đổ về phía anh ta, danh tiếng của Kỳ Dung rất xấu xa."
Trang Triều Dương sờ lên cằm: "Cho nên người như này rất khó đối phó, Điền Ngọc Thanh lần này đào một cái hổ to chờ em nhảy vào, vợ à, đánh trả anh ta không?”
Mạt Mạt cười long lanh, có chút tự đắc: "Điền Ngọc Thanh ra tay vội vã như vậy, anh ta thật sự coi em thành đối thủ, em rất vui, nói rõ năng lực của em mạnh, khiến cho Điền Ngọc Thanh sợ hãi, anh ta đập em để nuốt gọn toàn bộ thị trường ở thành phố Z đây mà, chỉ có điều, em không thích mưu hèn kế bẩn, em chỉ thích dùng trí tuệ của chính mình, mưu kế chính đáng mà dùng tốt còn mạnh hơn mưu bẩn gấp trăm lần."
Trong mắt Trang Triều Dương loé lên, lúc vợ tự tin là đẹp nhất, cười nhẹ: "Vậy là đã nghĩ ra biện pháp đánh trả rồi hả?"
Mat Mat iu xìu: "Vẫn chưa, đánh trả thật sự khó làm, thứ nhất, phải khiến cho Điền Ngọc Thanh kinh sợ, tránh cho anh ta tiếp tục giở trò quỷ, nói cho anh ta biết em không phải là người dễ bắt nạt, thứ hai, em cũng không muốn chiếm lấy thị trường ở thành phố Z, anh sớm muộn øì cũng phải đi, nơi này xưa nay không nhận định là trụ sở chính."
Trang Triều Dương dừng lại mấy giây: "Quả thật khó làm, trở về từ từ suy nghĩ, lần này anh ta nhất thời sẽ không có hành động gì."
"Vâng, em cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ một chút."
Trang Triều Dương nhìn phong cảnh bên ngoài xuyên qua kính cửa sổ: "Nơi này không làm trụ sở chính thật là đáng tiếc, thủ đô không có nơi nào tốt như thể, nơi tốt đã bị phân chia hết từ lâu rồi."
Mạt Mạt nhìn con trai, đang ở trong sân chơi đùa với đám chó cùng Giai Giai, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, mắt nhìn camera trong văn phòng, lời đến khóe miệng lại ngừng lại: " Về nhà rồi lại nói."
Trang Triều Dương theo ánh mắt nhìn về phía camera, hiểu rồi, ừ một tiếng, đổi đề tài: "Mặc dù không ai dám bắt cóc em, nhưng anh cảm thấy, em nên mang theo vệ sĩ, vệ sĩ kiêm tài xế, an toàn hơn một chút."
Đây là điều Trang Triều Dương lo nhất, anh có lòng tin không ai dám bắt cóc, nhưng chỉ sợ có điều ngoài ý muốn, ngộ nhỡ có người liều mạng thì sao! Liên tục lo nghĩ đã trở thành chương trình trong một ngày.
Mạt Mạt trong lòng cảm khái, đời trước chỉ là người bình thường khổ sở, chỉ thấy vệ sĩ ở trên TV đời này cô được rồi, trong lòng tự hào, chiếm được tiên cơ lại nỗ lực, cô cũng không phân biệt được nữa rồi.
"Em cũng từng nghĩ tới, không chỉ có em cần vệ sĩ, Thất Cân cũng phải có, tài xế vệ sĩ đưa đón mới an toàn, hơn nữa em còn cần một người trợ lý cá nhân."
Trang Triều Dương nghe vợ nghĩ toàn diện: "Có cần anh giúp hay không?"
Mạt Mạt xua tay: "Không cần, chọn thẳng từ công ty, người của công ty đều tin được, tuyển thêm lần nữa, em thật sự không tin được." Chuyện này không giống như chỉ là người vào sau, nhất là sau khi đã có lòng đề phòng Điền Ngọc Thanh.
Mạt Mạt còn đang suy nghĩ, cô cảm thấy gần đây nên mở một cuộc họp lớn, rót một bát canh gà, rồi giải thích lại về quy củ của công ty mới được, sợ có nội ứng!
Tiết lộ tài liệu khách hàng và người mua sẽ không tốt, tới đấu giá có rất nhiều người đều không muốn lộ diện, muốn giữ bí mật.
Trước kia Mạt Mạt đã nghĩ kỹ rồi, cho là đấu giá đơn giản, kiếm được mối quan hệ, vừa vặn mượn chuyện đấu giá từ thiện làm một lần đã thành công, thật sự là muốn làm tốt, làm lớn, đường đi nước bước bên trong rất nhiều.
Bạn bè của Mạt Mạt không có ai từng làm bán đấu giá, cô cũng là tham gia của người khác mấy lần, sau đó dần dần tìm tòi, trước mắt đến xem, vẫn là rất không tệ.
Mạt Mạt nói muốn chọn từ công ty, Trang Triều Dương cũng không yên tâm, liên quan tới sự an toàn của vợ con người thân, vừa lúc anh cũng ở đây, dĩ nhiên sẽ tự thân đi làm.
Buổi chiều Trang Triều Dương cũng không vội về nhà, Mạt Mạt làm việc, anh dẫn Thất Cân đi kiểm tra đánh giá.
Chờ buổi chiều Mạt Mạt họp xong, thì dẫn hai vệ sĩ tới, về phần trợ lý đời sống, cái này cũng chọn từ trong công ty ra một người trợ lý đứng phía sau lưng.
Mạt Mạt cảm thấy, Trang Triều Dương lợi hại, công ty bọn họ vì vấn đề bảo an nên có rất nhiều bảo vệ, vậy mà Trang Triều Dương rất nhanh đã chọn ra được, tặng cho anh một ánh mắt sùng bái.
Mat Mạt có an tượng với hai người kia, mặc dù thân thủ không phải tốt nhất, nhưng năng lực mạnh nhất, tâm tư kín đáo, hai người kia chính là một trong số mấy người mà cô khảo sát.
Hai người đều là cô nhi ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, may mắn được làm lính, nhưng từ nhỏ đã không có học thức, dù là cuối cùng tăng cường học tập cũng không thể giữ lại, chỉ có một người sức mạnh trở về nhà.
Về sau, Mạt Mạt tìm thấy, hai người cảm niệm đoàn trưởng cũ đề cử, lập tức tới, làm việc rất nỗ lực và nghiêm túc, mặc dù ăn nói hơi vụng về một chút, nhưng thật sự nỗ lực động lòng người.
Mặc dù hai người cũng coi như lớn tuổi, 28 rồi, trước mắt còn chưa có vợ, chuyện này chắc cũng là chuyện mà Trang Triều Dương nhìn trúng.
Hai người kia không có gia đình, sẽ không bị lấy người nhà ra uy hiếp, là an toàn nhất.
Mạt Mạt bảo Tiểu Diệp đi theo Thất Cân, còn Tiểu Bạch đi theo cô, chờ đã sắp xếp người xong xuôi, Mạt Mạt cũng trở về nhà.
Trên đường trở về, Mạt Mạt còn đang suy nghĩ, xe của công ty có hơi ít, phải mua thêm một chiếc mới được, Mạt Mạt lại u buồn, khắp nơi đều rất cần tiền. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, vì sao có xí nghiệp làm càng lớn, thì mượn tiền cũng càng nhiều, có lúc, dùng tiền của mình để chèo chống, quả thực rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận