Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1217. Thắng thắn 1

Chương 1217. Thắng thắn 1Chương 1217. Thắng thắn 1
Thẳng thắn 1
Sắc mặt Mạt Mạt cứng đờ, tư thế này của cô và Trang Triều Dương có vẻ quá thân mật rồi.
Trang Triều Dương đen mặt: "Có việc gì nói nhanh, không có việc thì chờ đó cho tôi!"
Tiểu Lưu nghe giọng điệu sư đoàn trưởng như muốn giết người, rụt cổ lại, cậu ta định nói, bác sĩ phụ trách tới.
Bác sĩ giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Nghe giọng nói vang dội như vậy, tôi cũng không cần kiểm tra nữa, tôi về trước."
Tiểu Lưu cảm thấy hình như bác sĩ hiểu lầm cái øì đó, mặt cậu ta đỏ bừng, được rồi, cậu ta cũng hiểu lầm như vậy.
Trang Triều Dương nghe tiếng cười của vợ, nắm lấy mũi vợ nói: "Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta về nhà rồi nói."
Mạt Mạt a một tiếng: "Đã chín giờ rồi, về nhà à?"
Trang Triều Dương đứng lên: "Anh không có chuyện gì, về nhà thoải mái hơn, cứ quyết định vậy đi"
Trang Triều Dương gọi Tiểu Lưu: "Đi nói với bác sĩ một tiếng, tôi vê nhà."
Tiểu Lưu tiến vào, ánh mắt cổ quái nhìn sư đoàn trưởng, Mat Mạt: "..." Thấy Trang Trieu Dương sốt ruột muốn ve nhà, thằng nhóc Tiểu Lưu này, nhất định nghĩ sai rồi, mặt Mạt Mạt đỏ bừng lên, len lén véo Trang Triều Dương một cái.
Trang Triều Dương hít một tiếng, chờ Tiểu Lưu đi rồi: "Vợ à, sao em lại véo anh?"
Mạt Mạt trừng mắt: "Em véo còn nhẹ đấy, chúng ta làm Tiểu Lưu hiểu lầm rồi."
Trang Triều Dương cau mày: "Hiểu lầm cái gì?"
Mạt Mạt kể lại biểu tình vừa rồi của Tiểu Lưu, Trang Triều Dương cười nhẹ: "Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, hai chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp mà."
Mat Mạt: "... Em thấy da anh lại dày lên rồi đấy."
Trang Triều Dương: "Ở bên này thời tiết nóng, do phơi nắng thôi."
Mat Mạt: "...
Tốc độ của Tiểu Lưu cũng nhanh, quay lại nói: "Sư đoàn trưởng, bác sĩ nói, sáng mai phải quay lại kiểm tra một chút để xác nhận anh không sao."
Trang Triều Dương: "Tôi biết rồi."
Tiểu Lưu lái xe, khoảng 10 giờ về đến nhà. Về đến nhà, Tiểu Lưu ở dưới lầu,
Mạt Mạt và Trang Triều Dương lên lầu.
Mạt Mạt thay đồ ngủ, tắm rửa xong đi ra nằm trên giường, chờ Trang Triều Dương tắm xong đi ra.
Mạt Mạt cũng không bởi vì Tiểu Lưu cắt ngang mà không nói nữa, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra nên cũng không có gì phải do dự.
Nhưng Mạt Mạt sẽ không nhắc tới nhà họ Thẩm. Bí mật của nhà họ Thẩm sẽ không do miệng cô nói ra, cô chỉ nói về mình là được rồi.
Trang Triều Dương đi ra chui vào chăn, ôm vợ: "Nhà mình vẫn là tốt nhất, ôm vợ không cần phải lén lút.
Mạt Mạt nghiến răng, đây mới là lý do Trang Triêu Dương kiên quyết đòi về nhà, Mạt Mạt véo Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương ôi một tiếng: "Vợ, đau quá."
Mạt Mạt không đau lòng đâu, vỗ mặt Trang Triều Dương: "Anh còn muốn nghe không?"
Trang Triêu Dương yên tĩnh: "Vợ nói đi, anh nghe."
Mạt Mạt sắp xếp lại lời nói, gối lên cánh tay Trang Triều Dương: "Anh có tin người có kiếp trước không?"
Trang Triều Dương: "Tin."
Trang Triều Dương quá dứt khoát, Mạt Mạt nhịn không được lại hỏi: "Vì sao lại tin?"
Trang Triều Dương cũng không giấu diếm: "Bởi vì Hướng Hoa, Hướng Hoa không phải là Hướng Hoa ban đầu, em vừa nhắc đến kiếp trước, anh liền tin."
Mạt Mạt chống cánh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Trang Triều Dương: "Vậy em nói em cũng có kiếp trước thì sao?" Trang Triêu Dương giơ tay vuốt tóc vợ mình: "Anh tin."
Khi vợ mình hỏi điều này, Trang Triều Dương không chỉ nghĩ thông suốt về sự khác biệt của Hướng Hoa mà còn giải thích được một vài điểm khác biệt của vợ mình. Vợ mình hỏi như vậy chính là một phương thức biểu đạt khác.
Mạt Mạt không để ý đến mái tóc rối bời, ánh mắt nhìn chăm chú vào đáy mắt Trang Triêu Dương: "Anh không sợ sao?”
Trang Triều Dương nhếch khóe miệng: "Tại sao anh phải sợ, em là vợ của anh, cho dù thế nào thì cũng là vợ anh."
Mạt Mạt nằm trên ngực Trang Triều Dương, bĩu môi: "Thật ra anh đã sớm phát hiện em khác biệt rồi, là em hỏi ngốc, nếu như anh sợ thì đã sợ từ lâu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận