Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1636. -

Chương 1636. -Chương 1636. -
An An suy nghĩ một chút: "Chuyện tốt thành đôi?"
Mạt Mạt: "Đúng, thật ra dùng một số loại hoa quả có hàm ý, ý tứ cũng khác biệt."
An An đã tự tay bọc hết: "Ngày mai nhất định khiến cho các bạn học ngạc nhiên."
Mạt Mạt cũng có chút hứng thú: "Mẹ cũng tới hỗ trợ."
Chị dâu Tôn cũng không nhịn được mà giúp một tay, nhiều người, rất nhanh đã bọc xong, tràn đầy một cái hòm hoa quả.
Khoé miệng Mạt Mạt giật giật, hình như có hơi nhiều, An An cũng cảm thấy nhiều, đáng tiếc không còn cách nào khác, năm ngoái cho cậu bé rồi, năm nay là nhất định phải trả lại.
Đêm giáng sinh hôm ấy, bọn nhỏ nhà Mạt Mạt mặc đồ đỏ, gói quà đẹp de lập tức đã lan truyền ra, mấy đứa bé còn trả lại một hòm hoa quả.
Nhà Mạt Mạt cả tháng cũng không cần mua hoa quả nữa rồi.
Đêm giáng sinh qua đi chính là lễ Giáng Sinh, ở niên đại này lễ Giáng Sinh còn chưa có chương trình øì, trường học càng chú trọng đến tết nguyên đán hơn, Nguyên Đán rất náo nhiệt, có một vài hoạt động nhỏ, một ít bánh kẹo, học chung lớp ngồi một chỗ chơi game.
Thành phố cũng dần dần có không khí của lễ Giáng Sinh, Mat Mat thấy ở cửa tủ của không ít cửa hàng đều trang trí chủ đề lễ Giáng Sinh.
Học sinh từ thành phố G đến bên này đi học thì càng chú trọng đến lễ Giáng Sinh.
Con gái chị dâu Tôn học ở trường trung học số 1 thành phố, trẻ con ở thành phố G không ít, Hoa kiều cũng không ít, chị dâu Tôn được nghỉ trở về nói: "Còn làm cây thông Nô-en, hơn nữa còn sẽ tặng quà cho nhau."
Chị dâu Tôn cảm thấy mới lạ đồng thời cũng cảm thấy tốn kém, cũng không thích, cũng may con gái hiểu chuyện, sức chú ý đều ở trên chuyện học tập.
Hai năm này chị dâu Tôn vẫn luôn làm quần áo cho con gái, lại có ánh mắt của Mạt Mạt, mua kiểu đáng quần áo đều đẹp, sửa lại rất thích hợp cho con gái mặc, lúc không có chuyện gì làm chị dâu Tôn sẽ làm quần áo cho bọn nhỏ ở nhà, quần áo của Mạt Mạt và bọn nhỏ chính là hình mẫu.
Chị dâu Tôn không biết dệt áo lông, chủ yếu là bên này không mặc được, lần đầu tiên nhìn thấy Mạt Mạt dệt áo lông, chị dâu Tôn đi theo học được.
Hiện tại đã có thể dệt ra áo khoác không tệ, cách ăn mặc của con gái chị dâu Tôn ở trường học rất thời thượng.
Chớp mắt đã đến Nguyên Đán, Nguyên Đán là ngày lễ quan trọng yếu hơn, công ty của Mạt Mạt cũng cho nghỉ.
Hơn nữa Lý Vinh Sinh sẽ quay lại thành phố Z vào ngày Nguyên Đán, Lý Vinh Sinh đi tàu hoả về, bởi vì không phải mùa xuân nên mua được vé giường năm, mẹ của Lý Vinh Sinh cũng không phải chịu tội quá lớn.
Mạt Mạt ở nhà nên lái xe đi đón, làm người tốt thì làm đến cùng, Mạt Mạt cũng muốn nhìn xem Lý Vinh Sinh có thể tới đến bước nào, kết được mối duyên lành đối với người nào cũng đều tốt.
Trong lòng Mạt Mạt đã nhận định, Lý Vinh Sinh chắc hẳn là thuộc về nhân vật chính trong đời, nếu như Lý Thư trọng sinh lại kiêng kị, chỉ có thể nói rõ sau này Lý Vinh Sinh sẽ đạt được thành tựu càng Cao.
Năng lực của Lý Vinh Sinh Mạt Mạt đã nhìn thấy, như vậy trưởng thành nhanh Lý Vinh Sinh sẽ chỉ xuất sắc hơn, nói không chừng còn cao hơn một bước nữa!
Lúc Mạt Mạt đến nhà ga, Lý Vinh Sinh đã tới rồi, bên chân Lý Vinh Sinh chỉ có một vali hành lý, những thứ khác đều không có.
Mẹ của Lý Vinh Sinh đội mũ, sắc mặt không được tốt, đây là vì đi tàu hoả nên không được nghỉ ngơi tốt, thân thể vẫn luôn cong xuống, chắc là phía sau lưng đau, cũng may không bị bỏng đến mặt, đã coi như là may mắn vạn phần rồi.
Mạt Mạt mở cửa xe: "Bên này."
Lý Vinh Sinh đỡ mẹ đi tới: "Chị."
Mạt Mạt vẫn như cũ không có ý định uốn nắn, đã quen Lý Vinh Sinh gọi mình là chị. Ngược lại mẹ của Lý Vinh Sinh căng thắng muốn chết, nhát gan vô cùng, muốn nói chuyện với Mạt Mạt, nhưng lại không dám.
Đây là một người phụ nữ có tính cách mềm yếu, đây là sự đánh giá của Mạt Mạt dành cho mẹ của Lý Vinh Sinh.
Lý Vinh Sinh đã cất xong hành lý, Mạt Mạt thấy cô đứng ở đây thì mẹ Lý lại cẩn trọng nên quay lại trong xe.
Lý Vinh Sinh đỡ mẹ ngồi lên xe, thấy dáng vẻ tự nhiên của con trai, đôi môi khẽ động, cho đến lúc xe khởi động, cũng chưa nói ra được một chữ.
Mạt Mạt quay đầu về phía Lý Vinh Sinh nói: "Mẹ cậu không sao chứ, có muốn đến bệnh viện kiểm tra trước hay không?"
Lý Vinh Sinh lắc đầu: "Không cần, mẹ em không sao, cũng không đụng phải vết thương."
"Vậy thì tốt."
Mạt Mạt không quay đầu lại nữa, nhưng thông qua gương phía sau có thể còn nhìn thấy Lý Vinh Sinh, lúc Lý Vinh Sinh rời đi, đáy mắt hoảng sợ, giấu trong lòng sự sợ hãi đối với tương lai.
Nhưng sau khi trở về, Lý Vinh Sinh toả ra một cuộc đời mới, đáy mắt sáng ngời, đối với tương lai tràn đầy hy vọng, hy vọng mới, khởi đầu mới, đây là một hiện tượng tốt.
Mạt Mạt không lái xe về đại viện, trực tiếp lái xe đến nhà Đại Mỹ, đến dưới lầu, mấy người Mạt Mạt xuống xe: "Đây là căn nhà tôi thuê giúp cậu, moi tháng 80 đồng, bao điện nước, đồ dùng trong nhà đều đã có sẵn, có thể xách giỏ vào ở."
Lý Vinh Sinh không cảm thấy đắt, cậu ấy có lòng tin có thể kiếm được tiền nên đã nói lời xin lỗi: "Đã làm phiền chị rồi, bận rộn như vậy còn giúp em tìm nhà trọ."
Mạt Mạt ra hiệu cho Lý Vinh Sinh lên lầu: "Đây là nhà của bạn tôi, cũng không làm gì, đi lên nhìn trước xem."
Lý Vinh Sinh đỡ mẹ theo sau lưng Mạt Mạt, Mạt Mạt đã lấy được chìa khoá từ lâu, mở cửa, căn nhà của Đại Mỹ nhất định đã được thu dọn qua, một chút bụi cũng không có.
Lý Vinh Sinh xem xét căn nhà, rất hài lòng, mẹ Lý lén kéo góc áo con trai: "Có phải là quá đắt hay không, chúng ta còn đang nợ tiền, con không cần lo lắng cho mẹ, chỉ cần có thể tìm chỗ ngủ là được rồi."
Lý Vinh Sinh siết chặt tay thành nắm đấm, rất nhanh đã buông lỏng ra: "Mẹ, mẹ tin con đi, con nhất định có thể nuôi sống mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận