Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 651. Mất Mặt 1

Chương 651. Mất Mặt 1Chương 651. Mất Mặt 1
Tùng Nhân thấy mẹ nhìn mà chẳng phản ứng gì thì lại càng gào khóc to hơn, chỉ thiếu điều lăn lộn dưới đất nữa mà thôi"Huhu, Tùng Nhân không muốn sinh con, không muốn bụng to như thím Y Y, Tùng Nhân không muốn có bầu."
Mat Mạt,'..."
Vân Kiến không thể nhịn nổi,"Haha, haha."
Mạt Mạt phì cười, gần đây Tùng Nhân nghe thấy có bầu khá nhiều, lại thấy Y Y đang bụng to, thấy bụng mình to nên tưởng rằng có bầu, khiến Mạt Mạt cười gần chết.
Tùng Nhân thấy mẹ và cậu đều đang cười, khóc càng thêm thê thảm hơn.
Mạt Mạt không cười nữa, xót xa ôm lấy Tùng Nhân, lau nước mắt cho cậu,"Tùng Nhân đừng khóc nữa, Tùng Nhân không có thai, Tùng Nhân là con trai, không có bầu được đâu."
Tùng Nhân bán tín bán nghi,"Thật ạ?"
Mat Mạt xoa bụng con trai,"Đương nhiên là thật rồi, bụng Tùng Nhân là do ăn nhiều quá, sau này ăn ít lại là nhỏ đi."
Tùng Nhân tin lời mẹ, cuối cùng ngưng khóc, hít mũi,"Mẹ ơi, tại sao con trai không thể sinh em bé?"
Mạt Mạt im lặng mấy giây, kéo Vân Kiến: "Hỏi cậu." Vân Kiến ngây ra, Mat Mat đã trốn vào trong phòng rồi, Vân Kiến nhìn ánh mắt đầy khát vọng của ông cháu, đau hết cả đầu, người chưa kết hôn như cậu bé, vẫn là một đứa trẻ con còn chưa được tính là thiếu niên, làm sao mà giải thích cho Tùng Nhân?
Mạt Mạt đi vào phòng, vỗ ngực, may mà cô chạy nhanh. Mạt Mạt kéo chăn, cô muốn đi ngủ, đúng rồi, đi ngủ.
Buổi tối lúc Trang Triêu Dương về nhà, được đón chào bởi sự nghênh đón nhiệt tình của con trai, nào là lấy dép đi trong nhà, nào là đưa khăn tay, Trang Triều Dương ngồi trên ghế, nhìn con trai ngồi bên cạnh,"Nói đi, có chuyện gì?”
Tùng Nhân tròn mắt,"Cha giỏi thế, Tùng Nhân còn chưa có lên tiếng mà đã biết Tùng Nhân có chuyện, cậu Vân Kiến nói cha giỏi nhất quả nhiên không lừa Tùng Nhân."
Vân Kiến đang uống canh bị sặc, ho sù sụ.
Ánh mắt sắc bén của Trang Triều Dương nhìn Vân Kiến, thằng nhóc này lại đào hố hãm hại sau lưng anh.
Trang Triều Dương đang muốn nói ăn cơm trước, định lát nữa trốn Tùng Nhân, nhưng Tùng Nhân đã lên tiếng,"Cha, tại sao nhất định phải có đàn ông và phụ nữ thì mới có em bé? Tại sao còn phải hôn hít? Tại sao phải chung giường? Cha làm thế nào để đặt con vào trong bụng mẹ? Cha ơi, con chui ra như thế nào? Cha à, sau này có phải Tùng Nhân không thể chung giường với Tâm Bảo? Cha ơi..." Một chuoi các câu hỏi của Tùng Nhân, không chỉ khiến Trang Triều Dương choáng váng mà cũng khiến tất cả mọi người trong phòng đều xây xẩm, mặt Mạt Mạt nóng bừng, lườm Vân Kiến.
Vân Kiến nuốt nước bọt, thực sự không thể trách cậu bé, tư duy của Tùng Nhân quá nhanh, một câu trả lời, thằng bé có thể mở rộng ra rất nhiều câu hỏi, cuối cùng cậu bé đỡ không nổi, chỉ có điều cậu bé không ngờ, Tùng Nhân sẽ nhất thời thay đổi câu hỏi, còn thay đổi nhiều như vậy.
Miêu Niệm phì cười, ông phát hiện ra là từ lúc Tùng Nhân có một vạn câu hỏi vì sao, trong nhà lúc nào cũng đầy chuyện vui, nhìn khuôn mặt xanh lè của Trang Triều Dương, Miêu Niệm nghĩ may mà Đổng Hàng không biết, nếu mà Đổng Hàng biết được nhất định sẽ trêu Trang Triều Dương đến chết.
Trang Triều Dương thấy miệng con trai lại sắp nói tiếp, vội vàng gắp một con tôm sang đấy, Tùng Nhân nhìn tôm, rất là khó xử, cuối cùng rời ánh mắt khỏi con tôm,"Cha trả lời câu hỏi của con đi!"
Trang Triều Dương,"..."
Chiêu này sao lại không dùng được rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận