Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1457. Phá dỡ 1

Chương 1457. Phá dỡ 1Chương 1457. Phá dỡ 1
Liên Quốc Trung nước mắt nước mũi giàn giụa: "Cha, cha đừng nói như vậy, điều mẹ hy vọng nhất là cha còn sống."
Liên Kiến Thiết thở dốc một hơi: "Bà ấy cũng là người có tấm lòng lương thiện, nếu là cha, cha chết đi cũng phải kéo bà ấy theo."
Liên Quốc Trung biết cha già vì để cho ông bớt buồn, nhưng trong vòng một ngày cả cha lẫn mẹ đều qua đời, đây là moi tim của ông rồi, lúc trước còn dõng dạc khuyên vợ, bây giờ đến phiên ông rồi mới biết được sự đau đớn trong đó.
Liên Kiến Thiết thấy con trai cả khóc lóc, lúc đầu muốn mắng người, cuối cùng không mắng được: "Đời cha chỉ hổ thẹn với mình con, nạn đói năm đó, cha không nên làm vậy!"
Liên Quốc Trung lắc đầu: "Con không trách cha, thật sự."
Liên Kiến Thiết cười mắng một tiếng, không trách ông ấy mà nhiều năm như vậy không về, Liên Kiến Thiết thấy dáng vẻ con trai út đờ đẫn, móc từ trong túi quần ra một quyển sổ tiết kiệm, đưa cho con trai út: "Anh trai con có tiền, đây là cho con, con xem mà giữ cho kỹ, tiền tiêu hết rồi thì cũng không còn nữa, ngày hôm nay qua đi, trên đời sẽ không còn cha mẹ cho con tiền nữa, quý trọng một chút."
Liên Ái Quốc cầm sổ tiết kiệm, cố gắng kiềm chế khoé miệng giật giật, một cái không đủ, vẫn cứ rút ra rút vào, Liên Kiến Thiết thay vậy thì phiên lòng, nhưng ông ấy chẳng còn sức lực để chửi được nữa, quay đầu nhìn về phía đám con cháu của con trai út.
Mặc dù kém hơn so với đám trẻ nhà thằng cả, nhưng so sánh với người bình thường đã mạnh hơn nhiều, nhất là đứa có tiền đồ nhất Thanh Tùng, đã thành một ông chủ nhỏ rồi, có Thanh Tùng ở đây, ông ấy cũng không có gì không yên lòng.
Ông cụ lại đưa mắt nhìn đám con cháu nhà thằng cả, những năm này vẫn luôn sống cùng nhau, mỗi một đứa cháu ông ấy đều hiểu rõ, nhìn con trai trưởng đang khóc nước mắt giàn dụa, biết dạy dỗ con cái, ông ấy có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.
Liên Kiến Thiết không bàn giao điều gì, nhắm mắt lại.
Trong thoáng chốc hai người già đã qua đời, trải nghiệm năm do lại trải qua một lần nữa, bầu không khí đau thương cứ kéo dài mãi đến khi hạ táng hai cụ, cả nhà vẫn chưa bình thường lại được.
Chỉ trong thoáng chốc, Liên Quốc Trung dường như già đi mấy tuổi, mấy đứa Mạt Mạt ở cùng, ông cũng không có tỉnh thần gì, cuối cùng Miêu Tình không nhìn nổi nữa, kéo chồng xuống nông thôn.
Mấy anh chị em Mạt Mạt, đã một thời gian rất dài không gặp nhau đông đủ như thế, có chuyện nói không hết.
Thanh Nghĩa nhắc đến nhà ở thương mại: "Căn nhà cũ được chia thành hai căn nhỏ có hai phòng, cha nói giao cho em xử lý, mọi người có ý tưởng gì không?”
Thanh Bách ngồi càng ngày càng có khí thế, anh là anh cả mở miệng trước: "Anh sẽ không về, không cần tính đến anh."
Mạt Mạt là chị hai, tiếp lời nói: "Chị cũng thế. "
Mấy năm nay Thanh Nhân huấn luyện, dáng người càng ngày càng khôi ngô, vung cánh tay tràn đầy bắp thịt lên: " Cũng không cần tính anh, anh không thiếu nhà."
Quả thực Thanh Nhân không thiếu nhà cửa, năm đó ông cụ Lưu mua một căn viện tử lớn, cũng đã dỡ ra, chia thành ba căn! Đều giữ lại cho nhà Thanh Nhân.
Cuối cùng là Thanh Xuyên, đáng tiếc cậu đang ở nước ngoài, thật ra cho dù có ở nhà, Thanh Xuyên cũng sẽ không cần.
Sau khi Thanh Xuyên về nước, chính là nhân tài kiệt xuất, cậu muốn góp sức vì xây dựng tổ quốc, Thanh Xuyên không thiếu tiền, sẽ không thiếu nhà.
Cuối cùng Thanh Nghĩa bó tay rồi: "Không ngờ nhà cửa cũng không cần, vậy hai căn nhà này làm sao bây giờ?"
Mạt Mạt chỉ Thanh Nghĩa: "Cho em, không phải em vẫn luôn ở Dương Thành sao?"
Thanh Nghĩa chỉ vào viện tử: "Trông em giống như người thiếu chỗ sao?"
Mấy anh em im lặng, trước kia bọn họ ước gì có căn nhà lớn, có thể có không gian riêng tư của chính mình, nhưng bây giờ, nhà cửa nhiêu, cũng không cân thiết.
Vẫn là Liên Quốc Trung đi ra mở miệng: "Mấy đứa không muốn thì để cha bán đi, bán cho người cần nhà, Thanh Nghĩa công ty của con có không ít người muốn định cư ở Dương Thành, vừa hay lấy hai căn nhà này làm phần thưởng, cũng kích thích mọi người nhiệt tình làm việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận