Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1206. Biết điều 2

Chương 1206. Biết điều 2Chương 1206. Biết điều 2
Phạm Đông cảm thấy, anh ta tìm nhầm người dẫn anh ta đi vào rồi, anh ta lớn lên cùng với Trang Triều Dương, có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng trong đáy mắt của Trang Triều Dương, như này là không chào đón Trịnh Nghĩa.
Phạm Đông đặt lễ vật trong tay xuống: "Lần này tôi cũng chỉ đến thăm, vốn dĩ định đi rồi, nhưng mua nhiều đồ như vậy mang về thì hỏng mất, nên tôi đã đưa đồ vào, tôi để đồ ở đây, tôi đi trước đây."
Phạm Đông nói xong thì đặt đồ xuống dứt khoát đi rồi, đi phải nói là nhanh chóng, rất sợ Trang Triều Dương đuổi theo đánh anh ta, anh ta không gánh nổi người này.
Trịnh Nghĩa choáng váng, đây là tình huống gì vậy, Diệp Phàm đã nói với anh ta, Phạm Đông không chỉ phát triển tốt ở bên này, ở thủ đô cũng có quan hệ, nhưng sao anh ta lại thấy, Phạm Đông có chút sợ Trang Triều Dương nhỉ?
Trịnh Nghĩa xuất thân trong một gia đình thuộc giai cấp công nông, lên được đến hiện tại toàn bộ đều nhờ chính bản thân anh ta, Trịnh Nghĩa cảm thấy mình sơ suất rồi, ấy vậy mà không điều tra rõ ràng Trang Triều Dương đã tuỳ tiện ngáng chân, may mà chưa đắc tội sâu, xem ra anh ta phải tìm bạn bè điều tra thêm về Trang Triều Dương rồi.
Phạm Đông đi rồi, Trịnh Nghĩa cũng không ở thêm nữa, tìm cho mình một bậc thang đi xuống cũng chính là kỹ năng đạt điểm cao: "Tôi thấy cậu còn đang bận rộn, vậy tôi không quấy rây nữa, chờ lúc nào có thời gian, hai nhà mình tụ tập cùng uống rượu."
Trịnh Nghĩa nói xong quay người rời đi, còn không cho Trang Triều Dương có cơ hội đáp lời.
Mạt Mạt ở nhà bếp nghe thấy, bật cười một tiếng, Trang Triều Dương quay lại: "Cười cái gì?"
Mạt Mạt: "Cười vì hai người kia đến nhanh đi cũng nhanh, giống như lốc xoáy vậy."
Trang Triều Dương: "Không cần phải để ý đến bọn họ.”
Mạt Mạt: "Cũng không thể mặc kệ, đồ mà Phạm Đông đưa tới phải làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự giữ lại ạ?"
Trang Triều Dương: "Không giữ, ngày mai anh xách đến quân đồn, đưa cho những người có gia đình khó khăn."
Mạt Mạt giơ ngón tay cái: "Chuyện này tốt."
Mạt Mạt còn rất nhiều việc, cũng không tán gẫu với Trang Triều Dương nữa, anh thịt gà và cá, còn giúp Mạt Mạt chặt thịt, hai người bận rộn đến trưa.
Buổi trưa cả nhà ăn mì hoành thánh, buổi trưa Tùng Nhân không về nhà ăn cơm, ở lại nhà họ Dương ăn cơm.
Nhà họ Dương biết hôm nay nhà Mạt Mạt mời khách, Dương Lâm cũng không tới, mãi cho đến giờ cơm tối Tùng Nhân mới về, hai anh em Tùng Nhân và Duong Lam rat hoa hop.
Vương Quân và Vương Thanh đến, vừa vào nhà đã cảm ơn, Trang Triều Dương cười: "Anh Vương lại cảm ơn rồi, da mặt hai đứa chúng em sắp cháy rồi."
Vương Quân cười: "Được, được, vậy anh không cảm ơn nữa, nhưng anh nói rồi đấy, vịt ngâm tương nhà các em, nhà anh bao hết."
Trang Triều Dương từ chối: "Vậy không được, chuyện nào ra chuyện nấy, Mạt Mạt tận tâm giúp chị dâu như thế, thứ nhất là quan hệ giữa hai nhà chúng ta không tệ, thứ hai cũng là vì chuyện lính giải ngũ, nếu như nhà chúng em ăn không vịt ngâm tương, còn không phải là bôi nhọ hai chúng em ạ?"
Vương Quân cười ha ha: "Người anh em tốt, được rồi, anh nói sai rồi, nhận lỗi với em."
Trang Triều Dương: "Em sắp không chịu nổi nữa rồi, nhanh ngồi xuống đi, đồ ăn đã xong rồi."
Vương Quân nói: "Được rồi, anh chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, tay nghề của em dâu cũng khá đấy."
Mạt Mạt: "Em chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, không so được với chị dâu."
Lời của Mạt Mạt, Vương Quân và Vương Thanh nghe mà thoải mái, Vương Quân đã tiếp xúc với hai người này thời gian dài như vậy, có thể tự cảm nhận được, hai người này quá biết cách làm người, nói gần nói xa đều không để cho bạn tìm ra khuyết điểm, có bạn bè như vậy, sau này chính là chuyện may mắn, không đúng, hiện tại cũng là chuyện may mắn rồi. Nhà họ Vương vào cho, tán thưởng đồ ăn của Mat Mạt, màu sắc hương vị đều đủ, nếm đồ ăn liên tục gật đầu, Mạt Mạt đã nhận được sự tán thành thì kêu gọi: "Thích thì ăn nhiều hơn chút."
Vương Thanh cười: "Được."
Sau bữa cơm, Vương Thanh giúp đỡ Mạt Mạt thu don bàn, trước khi đi Mat Mạt đưa tiền cho Vương Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận