Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 564. Chưa chết 2

Chương 564. Chưa chết 2Chương 564. Chưa chết 2
Chưa chết 2
Vân Bình mím môi, cậu bé ăn chán cơm trong nhà ăn rồi, cậu nhớ bà nội, cậu hất tay anh trai ra, ôm lấy chân Mạt Mạt: "Bà nội dì ơi, bà nội dì ơi."
Trên đầu Mạt Mạt đầy vạch đen, xưng hô kiểu gì đây?
Vân Kiến cũng nhớ bà nội, nhưng sức khỏe của bà không tốt và không thể chăm sóc bọn chúng.
Mạt Mạt bế Vân Bình lên: "Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, buổi trưa ở nhà dì ăn cơm, được không?"
Vân Kiến rất hiểu chuyện, biết hiện tại lương thực thiếu thốn, huống chỉ là ở lại ăn cơm, trên mặt mang theo tức giận: "Vân Bình, đi xuống ngay. Em quên những lời bà nội nói rồi à, phải có giáo dưỡng, giáo dưỡng của em đâu?"
Cậu bé đã hơn nửa tháng không gặp cha, giờ lại thấy Mạt Mạt nên ôm chặt lấy cổ Mạt Mạt: "Không buông, em không buông. Dì giống bà nội như thế, bà nội sẽ không trách em đâu."
Bởi vì Mạt Mạt đang ôm Vân Bình nên nghe rất rõ ràng, bàn tay đang vỗ về Vân Bình khựng lại. Mạt Mạt chỉ giống bà ngoại, hai đứa trẻ này lại họ Miêu, câu trả lời đã rõ ràng.
Sau đó Mạt Mạt cau mày, cô biết rằng bà ngoại vẫn chưa chết, nhưng theo suy đoán của cô thì có lễ bà ngoại đã cùng cả nhà họ Thẩm ra nước ngoài, nhưng tại sao bà ấy lại đang ở trong nước? Đột nhiên cô nhớ ra Miêu Niệm là được mời về, bà ngoại về cùng cũng không có gì lạ.
Tim Mạt Mạt đập thình thịch, trực giác mách bảo cô rằng đó là bà ngoại.
Vân Bình thấy Mạt Mạt không có biểu cảm gì, cậu bé ngừng khóc.
Điền Tình kéo Mạt Mạt: "Con đang nghĩ gì vậy?"
Mạt Mạt ôm Vân Bình ngồi xuống, nhìn Vân Kiến rồi nói: "Bà nội của cháu có phải tên là Thẩm Phương không?”
Vân Kiến trợn tròn mắt: "Làm sao dì biết?"
Mạt Mạt kìm nén sự kích động: "Ông nội cháu thì sao? Ông nội tên là Miêu Chí đúng không?"
Vân Kiến bĩu môi: "Là Miêu Chí, nhưng ông nội đã mất lâu rồi."
Mat Mạt: "..."
Tình huống gì đây?
Điền Tình kinh ngạc nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt ấn tay mẹ, cau mày hỏi: "Tại sao ông của cháu lại mất?"
Vân Kiến chớp mắt: "Ông nội cháu đã mất hơn ba mươi năm rồi, cháu không biết chỉ tiết, ông cố ngoại nói thế ạ."
Đôi lông mày đang cau lại của Mạt Mạt nới lỏng ra, ba mươi năm trước thì đúng rồi. Ông ngoại đã làm giả cái chết của mình, kể từ đó ông đã sử dụng tên giả và thân phận giả, bây giờ ông ở bên ngoài cũng sử dụng tên giả, chỉ một số ít người biết tên thật của ông.
Vân Kiến hỏi: "Di di hỏi những chuyện này làm øì ạ”
Dì? Chênh lệch vai vế rồi, Mạt Mạt cúi đầu nhìn Vân Bình trong vòng tay của mình, đây là em trai sao?
Mạt Mạt vẫn còn một câu hỏi, cô hỏi Vân Kiến: "Cha của cháu có phải là con ruột của bà nội cháu không?"
Đừng trách Mạt Mạt hỏi như thế, ông ngoại nói chỉ có một đứa con là mẹ mài
Sắc mặt Vân Kiến đỏ bừng, cậu bé tức giận, ôm Vân Bình chuẩn bị rời đi.
Mạt Mạt thấy vậy vội vàng ngăn lại: "Cháu đừng giận, có thể dì là chị gái của cháu. Ờm, hình như là vậy, nhưng cần phải xác nhận một chút."
Vân Kiến sững sờ, ngơ ngác nhìn Mạt Mạt: "Dì ơi, đì nói gì cơ?”
"Có khả năng dì là chị gái của cháu, có phải bà của cháu có một cô con gái tên là Miêu Tình?”
Vân Kiến gật đầu: "Sao dì biết ạ?"
Mạt Mạt thở phào, về cơ bản đã xác nhận được rồi: "Bà của em là bà ngoại của chị, chị sẽ cho em xem bằng chứng."
Mạt Mạt xoay người định đi lấy ảnh nhưng lại dừng lại: "Ảnh bị ông ngoại lấy đi hết rồi." Điên Tình nắm tay con gái: "Con gái, con nói bà ngoại con còn sống ư?"
Mạt Mạt gật đầu: "Chắc là vậy."
Điền Tình cau mày: "Không thể nào, bà ấy đã chết từ lâu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận