Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1399. Tổ Tông 1

Chương 1399. Tổ Tông 1Chương 1399. Tổ Tông 1
Mạt Mạt nắm lấy bàn tay run rẩy của Mễ Mễ, bóp một cái, Mễ Mễ ngẩng đầu lên, thực sự sợ Mạt Mạt sẽ đưa cô bé đi, miệng Mễ Mễ run cầm cập,"Cô ơi, cháu không đi đâu cả, cháu không muốn đi theo bọn họ, bọn họ thực sự sẽ bán cháu, lần trước nếu không phải cha bỗng nhiên trở về thì cháu đã bị đưa đi rồi."
Mễ Mễ nhớ lại những ngày tháng đó, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, cô bé vô cùng sợ hãi.
Lòng Mạt Mạt như thắt lại, cô bế Mễ Mễ lên, vỗ lưng an ủi Mễ Mễ,"Cô sẽ không đưa Mễ Mễ đi đâu, Mễ Mễ không đi đâu cả."
Mễ Mễ thực sự sợ hãi, hít hít mũi,"Cháu tin cô."
Ông cụ đẩy bà cụ một cái, bà cụ cười xấu hổ,"Cô xem, đứa bé này hiểu lầm chúng tôi, con bé hồi đó nghe nhầm rồi, mẹ Mễ Mễ muốn đính ước cho con bé, không phải bán con, đứa bé này liền ghi nhớ lấy, đều là hiểu lầm, hiểu lầm."
Ông cụ tiến lên phía trước "Đứa bé này không thích nhà chúng tôi, đây là không muốn theo chúng tôi về nhà, Mễ Mễ, chúng ta không thể vì cuộc sống tốt mà quên đi gốc rễ, trẻ con phải nói thật."
Mạt Mạt ôm chặt lấy Mễ Mễ, hai ông bà già này đúng thật là hài hước, bà cụ giải thích, ông cụ liền chuyển dịch sự chú ý, nói mấy câu này, chính là ám chỉ Mễ Mễ vì cuộc sống tốt mà nói dối không nhận người thân đây mài! Mê Me quay đâu lại, gao to lên,"Cháu không hề, cháu không hề vì cuộc sống tốt mà quên đi gốc rễ. "
Ông cụ hơi đờ ra, ngây người, ông ta mới phát giác từ lúc Mễ Mễ đi vào phòng, ông ta đã bỏ ra điều gì đó, đứa bé Mễ Mễ này có thể nghe thấy âm thanh rồi? Ban nãy ông ta cô ý nói nhỏ chính là không muốn Mễ Mễ giải thích.
Bà cụ cũng chú ý đến, chỉ vào tai Mễ Mễ,"Cháu khỏi rồi à?"
Mễ Mễ cảm thấy có Mat Mạt ở đây, cô bé không sợ hãi như vậy nữa, rướn cổ lên, "Đúng, cháu nghe thấy rồi, cô đưa cháu đi lắp máy trợ thính, cháu có thể nghe thấy rồi, các người đều là người xấu, cháu không đi cùng các người."
Ông cụ đảo mắt, khuôn mặt đau khổ,"Mễ Mễ, nhà ông ngoại nghèo, không có tiền cho cháu lắp máy trợ thính, cháu không cùng ông ngoại về, ông ngoại có thể hiểu, đều là do ông ngoại không có bản lĩnh, không so được với điêu kiện của mẹ mới của cháu, cháu muốn ở nhà mẹ mới cũng là chuyện có thể thấu hiểu được."
Mạt Mạt cảm thấy ông lão này không đi làm diễn viên thì quá đáng tiếc rồi, kĩ thuật diễn xuất này còn giỏi hơn cả Tôn Nhụy.
Mễ Mễ rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, cô bé có trưởng thành sớm thì cũng không nghe ra được ý tứ phía sau trong lời ông cụ đang cố tình bôi bẩn cô bé, mím môi,"Các người đi đi, cháu không đi cùng các người, chúng ta không liên quan gì tới nhau."
Mê Mễ vừa dứt lời, đồng chí cảnh vệ trong phòng liền nhìn Mễ Mễ mấy lần, không hiểu tình hình của Mễ Mễ, rất dễ bị ông lão dắt mũi.
Khuôn mặt của ông lão lộ vẻ vui mừng, nhìn lén Mạt Mạt đang bế Mễ Mễ, thầm nói, điều kiện của gia đình thu nhận Mễ Mễ quả thật quá tốt.
Ban nãy lúc đợi người, ông ta tuy rằng không hỏi ra được tình hình cụ thể, nhưng đã biết được một tin tức, đó chính là nhà này rất có tiền, còn về chức vụ lớn như thế nào, có thể sống trong đại viện thì sẽ không thấp, rồi thấy cô gái mặc đồ tây thì cũng là người có thân phận.
Ông lão hơi ảo não, một đứa trẻ tàn tật như Mễ Mễ cũng đồng ý nhận nuôi, con nhóc này sao lại có phúc khí lớn như vậy chứt
Ông lão ổn định lại tinh thần, ông ta nhất định phải phá tan cái nhận nuôi này, ngẩng đầu lên, vừa mới muốn lên tiếng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mạt Mạt thì lời muốn nói bị chặn lại trong họng.
Mạt Mạt ra hiệu cho Mễ Mễ đừng nói nữa, nói với ông cụ,"Ông thực sự muốn đón Mễ Mễ về?"
Ông cụ cứ cảm thấy chuyện quá thuận lợi, nhưng giờ đang nhìn vào ông ta nên cười nói,'ÐĐương nhiên, đây cũng là cháu gái ruột thịt của tôi, chúng tôi đưa nhiên muốn đón về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận