Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 759. Đáng Tiếc 1

Chương 759. Đáng Tiếc 1Chương 759. Đáng Tiếc 1
Đám người Mạt Mạt dừng ở đầu thôn không đi, thu hút người ta tới, Mạt Mạt đã dạy bác xong, lúc này mới chạy tới đứng vào hàng, lần này đã đủ người chụp ảnh rồi.
Liên Kiến Thiết chụp ảnh, mắt luôn nhìn máy anh, Mạt Mạt vừa cười vừa đưa máy ảnh qua đó.
Già rồi mà vẫn như trẻ con, Liên Kiến Thiết thấy lạ lẫm, lại không dám cử động, nhưng cầm trong tay, cằm vểnh cao, nhìn thấy đám bạn già, nghe ngữ khí hâm mộ của đám anh em, vô cùng tự hào.
Liên Kiến Thiết muốn chụp ảnh với mấy ông bạn già một tấm, Mạt Mạt chụp giúp, Liên Kiến Thiết nhìn đám bạn từ thủa nhỏ ai cũng tóc bạc phơ, niềm vui lúc nãy mất sạch.
Liên Kiến Thiết về đến nhà, nói với Mạt Mạt,"Mạt Mạt, ông đưa tiền, rửa cho ông mấy tấm, ông đưa cho mấy ông bạn già mỗi người một tấm, bọn ông ấy à, cũng không biết còn tụ tập được nữa không!"
Mạt Mạt/'Ông à, không cần tiền của ông, cháu nhất định rửa cho ông mấy tấm."
Liên Kiến Thiết cười,"Cháu ngoan, cảm ơn nhé."
Mạt Mạt ở nhà chụp cho ông mấy tấm, cũng chụp hết nhà ở quê, sau đó lại chụp thêm hai tấm trong nhà.
Giờ Liên Kiến Thiết sống luôn trong thành phố, nhà ở quê đã rất lâu không ở rồi, tuy có nhà Lý Hổ giúp đỡ dọn dẹp nhưng không có hơi người, nhà cửa hỏng hóc đi nhiều.
Liên Kiến Thiết thương cảm sờ mó khắp nơi hai vòng mới về: "Đi thôi, lễ tế xong sớm, chúng ta vê sớm đi."
Liên Quốc Trung muốn đi lên dìu cha, thấy tấm lưng thẳng tắp của cha thì kìm bước chân lại.
Lên núi phải đi bộ, cũng may mộ tổ của nhà họ Liên không xa, lên đến nơi, vẫn có người đang làm lễ tế.
Mộ tổ của nhà họ Liên đã từng được sửa sang lại, quét dọn tuyết đọng, Liên Kiến Thiết quỳ xuống đất.
Liên Kiến Thiết vừa quỳ, thì đám Mạt Mạt cũng quỳ theo.
Liên Kiến Thiết liên tục lẩm bẩm/"Cha, ông, chúng con đến báo tin vui cho mọi người, đám trẻ con thi đỗ đại học rồi, nhà họ Liên không chỉ có Thanh Bách và Thanh Nhân giỏi giang, Mạt Mạt, Thanh Nghĩa, Thanh Xuyên, còn có hai đứa cháu dâu, những đứa này đều đã thi đỗ đại học, nhà mình có sinh viên đại học..."
Liên Kiến Thiết liên tục rì rầm, tuy năm ngoái đã sửa sang rồi, ông ấy cũng đã khấn, nhưng năm nay ông ấy vẫn muốn khấn, ông ấy đang vui vẻ.
Lúc Liên Kiến Thiết đứng dậy hai chân đầu đau nhừ, Liên Quốc Trung cõng xuống núi.
Trang Triều Dương xót vợ, muốn bế nhưng Mạt Mạt không cho, đỡ là được rồi. Tiệc mừng sinh viên đại học, lúc Liên Kien Thiết nhận được giấy thông báo trúng tuyển đã đãi rồi, ra khỏi thôn, quay đầu lại nhìn thôn một lần nữa.
Về đến thành phố, bắt đầu chuẩn bị câu đối Tết rồi, thời đại này tuy có người bán câu đối nhưng mọi người thích tự mình viết.
Tùng Nhân và An An đã được học viết bút lông, hai đứa nhỏ đòi tự viết, Hạo Thần cũng đã được học, nhưng Hạo Thần còn nhỏ, cầm bút không vững.
An An có ưu thế, chiếm được chút kí ức nên học gì cũng nhanh, đừng nhìn còn bé, đứng trước bàn, cũng ra dáng, cũng có dáng ông đồ.
Mạt Mạt chưa học viết bút lông, Vân Kiến cũng chưa học, được rồi, nói thật, Mạt Mạt và Vân Kiến đã học rồi nhưng hai người bọn họ trời sinh không phải người cầm bút lông, học thế nào cũng không được, viết ra xấu như quỷ.
Chứng thực câu nói người không ai thập toàn thập mỹ.
Tùng Nhân là đứa nghịch ngợm có thừa, nhưng chữ viết bút lông lại đẹp nhất.
Miêu Chí cầm chữ Tùng Nhân viết lên"Ai chà, mới có không gặp ít lâu, nhóc này viết chữ có thể đem ra so với chữ người ta bán rồi."
Thẩm Phương cầm chữ của An An/An An viết cũng rất được."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận