Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1127. Mờ mịt 1

Chương 1127. Mờ mịt 1Chương 1127. Mờ mịt 1
Mạt Mạt đen mặt, ôm Thất Cân dỗ dành: "Anh này, vừa mới nãy còn đang yêu thích vô cùng, chơi với nó, đột nhiên xu mặt, doạ nó rồi."
Trang Triều Dương cũng cuống quýt, vừa rồi anh ve trên người thối hoắc, ôm Thất Cân, nó chỉ đẩy anh ra, cũng không khóc, bây giờ khuôn mặt nhỏ vừa khóc đã đỏ bừng.
"Anh chỉ muốn thử xem, ai mà nghĩ tới đã dọa nó rồi."
Mạt Mạt bó tay: "Em nói lúc nó không nghe lời thì hung một chút, vừa rồi nó đang ngoan anh lại hung với nó, nó đương nhiên là tủi thân rồi."
Trang Triều Dương nhìn cánh tay nhỏ của Thất Cân đặt trên vai mẹ, khóc tu tu, anh đưa tay ra, thằng nhóc còn quay người đi, anh không đưa tay ra dỗ, Thất Cân lại quay đầu, trên mặt có nước mắt, hai mắt đỏ hồng kêu ô ô, tiếng sau còn cao hơn so với tiếng trước, giống như đang chất vấn cha vậy.
Trang Triều Dương cười ha ha thành tiếng: "Thằng nhóc này quả thực rất tỉnh ranh, ba đứa nhà mình, chỉ có nó là nhiều biểu cảm nhất."
Thất Cân oa một tiếng khóc to hơn, Mạt Mạt trợn trắng mắt, đạp cho Trang Triêu Dương đang cười một cái thật mạnh, dỗ dành Thất Cân: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, mẹ thay con báo thù, ngoan, đừng khóc, chúng ta đi tìm bà ngoại, không để ý tới cha nữa." Mat Mat nói xong be con trai đi tìm ba ngoại, Miêu Tình nghe thấy tiếng Thất Cân khóc, lúc này trong lòng hơi hồi hộp một chút, mặt đen lên: "Hai người lớn các con không trông được một đứa bé vậy? Trông cho Thất Cân khóc."
Mạt Mạt mới oan uổng, chuyện này không có quan hệ gì với cô.
Thất Cân có thể coi là tìm được bà ngoại, vô cùng tủi thân, kêu gào ô ô, giống như cáo trạng, Trang Triều Dương đi ra, vừa ngưng lại tiếp tục bật cười, Thất Cân nghe thấy, oa lên một tiếng lại khóc rồi.
Miêu Tình đau lòng, không thể quở trách con rể, trừng mắt với con gái, Mạt Mạt nghiến răng, chuyện này không liên quan gì đến cô hết.
Mạt Mạt hung hăng trừng mắt với Trang Triều Dương, anh không cười nữa, mỗi tháng anh trân quý nhất chính là ngày nghỉ được về nhà, nhìn vợ dỗ dành con trai, sự trống vắng trong lòng cả tháng đã được lấp đầy.
Trang Triều Dương trở về rồi, nhà Liên Thanh Bách cũng đã thu dọn gần như xong xuôi, buổi tối cả nhà Liên Thanh Bách tới, Thất Cân vẫn còn nhớ chuyện cha bắt nạt nó, tứm được người là cáo trạng, nếu không phải tay chân chưa biết phối hợp, chỉ thiếu mỗi chỉ vào cha nó.
Chuyện này chọc cười chết Liên Thanh Bách, anh ấy ôm Thất Cân ngồi bên cạnh Trang Triều Dương: "Ba đứa con trai nhà em, anh thấy thằng nhóc này là tỉnh ranh nhất." Trang Triêu Dương nhìn Liên Thanh Bách ghen ty, nghiến răng nói: "Thằng nhóc này cũng thù dai nhất, chuyện này đã trôi qua mấy tiếng rồi, vẫn cứ không cho em bế."
Liên Thanh Bách cười ha ha: "Thù dai nhất định là giống em, lòng dạ hẹp hòi lại thêm thù dai, đứa nhỏ này tính khí rất nhỏ nhen."
Mạt Mạt nghe mà cả đầu đen sì: "Anh cả, có ai nói cháu ngoại mình như vậy không?"
Liên Thanh Bách: "Anh chỉ nói sự thật."
Mat Mạt:”"...."
Đột nhiên Liên Thanh Bách kêu lên một tiếng: "Thằng nhóc này được lắm, đi vệ sinh sao không lên tiếng hả?"
Mạt Mạt nhìn lại, Thất Cân đã tè trên người anh cả, Mạt Mạt bật cười, nhìn dáng vẻ vô tội của Thất Cân, đừng tưởng thẳng nhóc này nghe không hiểu, lời nói hài hước nó biết, giống như cha nó buổi sáng cười nó vậy."
Mạt Mạt ôm lấy Thất Cân: "Thất Cân rất ít khi tè lên người, nó tè lên người anh là bởi vì anh thực tế. "
Trang Triều Dương thầm nghĩ trong lòng, cho anh đắc ý này.
Buổi tối nấu hai bàn, kỳ nghỉ của Liên Thanh Bách còn có một ngày, người trong nhà đều đã thương lượng xong, ngày mai dẫn ông bà nội đi dạo thủ đô.
Mạt Mạt còn mua mấy cuộn phim, nguyên văn của ông nội: "Mang đủ cuộn phim, ông muốn gửi bưu điện về cho ông bạn già ở quê, bọn họ không tới thủ đô được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận