Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 667. Huyên Thuyên 1

Chương 667. Huyên Thuyên 1Chương 667. Huyên Thuyên 1
Mat Mat cười,"Nó ở nhà ông ngoại xem anh học bài!”
Triều Lộ nghĩ tới dáng vẻ ấm ức của Tùng Nhân thì phì cười, Tùng Nhân giận mà không dám nói, Tùng Nhân nếu dám ăn vạ thì An An bắt đầu thuyết giáo, đừng có thấy An An nhỏ nhưng mồm mép tép nhảy lắm, đạo lý lớn nhỏ các thứ, quan trọng nhất là An An mà mở miệng thì nói nửa ngày cũng không ngừng, bởi vì An An là một đứa huyên thuyên.
Mạt Mạt nghĩ tới dáng vẻ học tập của Tùng Nhân thì cũng vui vẻ.
An An biết mình đặc biệt, lúc nhỏ không có cảm giác an toàn, không thích ở một mình, thích túm lấy ai đó nói chuyện, gặp thì thì đừng hòng để thoát.
Trang Triều Dương và Mạt Mạt rất kiên nhãn, mỗi lần đều cùng chuyện trò cho đến khi An An không muốn nói nữa, sau đó thành thói quen, hễ mở miệng ra là không ngừng lại được.
Cũng may giờ không tìm bố mẹ nói chuyện nữa, chỉ tìm Tùng Nhân, Tùng Nhân sợ nhất em trai, nếu Tùng Nhân mà trốn thì An An không khóc không nháo, chỉ tròn xoe mắt nhìn cậu bé, An An hoàn toàn là bản sao mini của Mạt Mạt, Tùng Nhân không nỡ nên chỉ đành nghe thôi.
Chính vì vậy bây giờ An An là khắc tinh của Tùng Nhân, An An mà ra tay thì Tùng Nhân lập tức ngoan ngoãn. Trang Trieu Lộ không nhắc đến con cái nda"Lan này chị về trong thời gian ngắn thì không quay lại đây được, bán giúp chị nhà ở thôn Tiểu Câu, nếu như bán không được thì cứ để không đó."
Mạt Mạt nói,'Chị, em thấy cứ để không vậy đi, sau này già rồi vê đó ở cũng rất tốt."
Trang Triều Lộ cũng có chút tiếc nuối, cười nói: "Được, nghe lời em, thế thì để lại đi."
Mạt Mạt nói: "Ngày mai Triều Dương về rồi."
"Chị đã nói rồi không cần tụi em tiên, Khởi Thăng và Tiểu Vũ đều lớn cả rồi, chúng nó có thể giúp chị."
Mat Mạt cười,'Không tiễn chị thì tụi em không yên tâm, vừa hay hai vợ chồng tụi em cũng muốn đến thủ đô chơi, em còn chưa được tới thủ đô đâu!"
Lời Mạt Mạt nói là thật, cả hai kiếp của cô cộng lại đều chưa từng đến thủ đô, lần này vừa hay Trang Triều Dương có bảy ngày phép, cô cũng động lòng, đập bàn quyết định nhân cơ hội tiễn chị tới thủ đô chơi một chuyến.
Trang Triều Lộ bật cười,"Thế cũng được, vừa hay ở chỗ chị."
Mạt Mạt lại nói chuyện một lúc nữa rồi đội mũ đi về.
Năm 76 kết thúc, tuy là ngày gió tuyết nhưng vẫn không ngăn được tâm trạng kích động của mọi người, trên phố đông đúc người đi qua đi lại, trên khuôn mặt mỗi người đều là những nụ cười vui vẻ, mọi người tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn, Mat Mạt cũng bi bau không khí ảnh hưởng, khóe miệng không khỏi cong lên.
Mạt Mạt về nhà ông ngoại, An An thấy mẹ đi vào, cầm lấy chổi giúp mẹ gạt tuyết, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Mat Mạt xoay một vòng,'An An ngoan quá."
Làn da của An An cũng giống như Mat Mạt, vô cùng trắng trẻo, được mẹ khen ngợi khiến mặt mũi đỏ bừng, Mạt Mạt đợi người ấm áp hơn một chút thì bế An An lên, thơm lên mặt An An một cái.
An An ôm cổ mẹ, xấu hổ thơm lại.
Mạt Mạt thấy phòng khách chỉ có mình An An nên hỏi,"Hai cụ ngoại đâu con?"
An An xấu hổ nói: "Ban nãy vẫn còn nói chuyện với An An, nói chuyện một lúc thì cụ ông nói đau đầu, cụ bà dìu cụ ông lên lầu rồi ạ."
Mạt Mạt im lặng, An An như vậy là nói cho cụ ông cụ bà chạy mất luôn.
Mat Mạt hỏi,'Anh thì sao?"
An An chỉ lên lầu/Anh bảo là phải chuyên tâm học bài, anh ấy muốn ở một mình, mẹ ơi, con biết anh đang lừa con, anh ấy nhất định đang đọc truyện tranh, mẹ, mình đi vạch trần anh ấy có được không, mẹ ơi, mẹ giúp con hỏi thăm bác chưa mẹ? Mẹ à..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận