Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 498. Nen 2

Chuong 498. Nen 2Chuong 498. Nen 2
Áo bông của Tôn Nhị phải sửa lại nhỏ một chút, sửa thành áo bông cho đứa nhỏ, không đủ để làm tiếp quần bông, Mạt Mạt lại tháo một cái chăn bông nhỏ ra mới đủ, cắt xong còn những mẩu thừa, Mạt Mạt lại khâu một đôi giày vải bông, có những thứ này rồi, mùa đông đứa bé cũng không đến mức lạnh cóng.
Về phần chăn bông, Mạt Mạt không sửa, đứa bé sẽ lớn, như này là vừa vặn.
Mạt Mạt sửa cho tới khi nào xong thì thôi, Trang Triêu Dương nấu cơm xong đi xin nghỉ rồi, Mạt Mạt nhìn thoáng qua giờ giấc, cô vẫn chưa đói, chờ Trang Triều Dương về rồi cùng ăn.
Lúc Trang Triều Dương trở về, Hướng Tịch mới dậy, bê quần áo bông mà Mạt Mạt đã sửa xong đi ra, vừa khóc vừa nói: "Cháu không thể nhận."
Trang Triều Dương lạnh mặt: "Khóc cái gì mà khóc, những thứ này vốn dĩ là của cháu, mặc vào."
Hướng Tịch lau nước mắt, không khóc nữa, Mạt Mạt ngồi xổm xuống: "Cô của cháu đổi áo bông cho, mặc vào đi!”
Hướng Tịch bối rối mờ mịt: "Không phải cô không cần cháu nữa sao? Sao còn phải cho cháu áo bông?”
Mạt Mạt cũng không muốn bản thân làm chuyện tốt, giữ lại tiếng tốt cho Tôn Nhuy: "Cô ta không cần cháu nữa, là chông cô đòi cho cháu, đây là đô của cháu, mặc vào đi!"
Hướng Tịch tốn sức đã hiểu, trộm nhìn qua Trang Triều Dương mặt lạnh, thấy Trang Triều Dương đang nhìn mình, rụt cổ lại trở về thay quần áo.
Ăn sáng xong, bên ngoài tuyết lại rơi lớn rồi, Mạt Mạt nói: "Chờ một lát rồi hằng đi, gió tuyết quá lớn, em không yên tâm.”
Trang Triều Dương ừ một tiếng, ngồi ở bàn đọc sách, một tiếng sau, chỉ có bông tuyết vụn vặt đang tung bay, lúc này có tiếng đập cửa thùng thùng.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ, ngày tuyết rơi nặng hạt lại có người nào tới?
Mạt Mạt đứng dậy mở cửa, Lưu Miểu và Hướng Húc Đông.
Lưu Miểu phủi tuyết trên đầu: "Chị Mạt Mạt, em đến xin chị giúp một tay, nhà của Ngô Giai Giai kia ở đâu ạ?”
Hướng Húc Đông đứng ở cửa ra vào, lo lắng nhìn Mạt Mạt, trong lòng cô đã có cân nhắc: "Vào rồi nói đi"
Hướng Húc Đông đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích: "Cha không vào, cha chờ bên ngoài này là được rồi."
Mạt Mạt nhìn Hướng Húc Đông, cả người ông ta trắng như tuyết, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng: "Ông đến tìm đứa bé phải không, nó ở đây."
Hướng Húc Đông thở phào nhẹ nhõm: "Thật sao, bảo nó ra đây, cha dẫn nó đi."
Hướng Tịch nghe thấy giọng nói của Hướng Húc Đông, chạy đến: "Ông nội, hu hu, sao bây giờ ông mới tới tìm cháu."
Hướng Húc Đông kéo Hướng Tịch ra: "Trên người ông nội đều là tuyết, đừng làm bẩn quần áo của cháu."
Hướng Tịch không nghe, ôm thật chặt lấy bắp đùi của Hướng Húc Đông, ông ta nhìn thấy áo bông trên người đứa bé: "Cảm ơn."
Trang Triều Dương kéo tay Mạt Mạt đang lạnh như băng, xụ mặt: "Vào nhà rồi nói."
Hướng Húc Đông cúi đầu, chỉ biết nói: "Cảm ơn!"
Mọi người vào nhà, Trang Triều Dương lấy tiền và phiếu lương thực đặt lên mặt bàn: "Cái này đòi được từ trong tay Tôn Nhuy, quần áo cũng thế, còn có chăn man ông đã tới rồi, vậy dẫn đứa nhỏ và cầm đồ đi thôi!"
Hướng Húc Đông có chút không tìm ra được manh mối, con gái út kia ông ta đã sớm cắt đứt quan hệ sẽ cho đứa nhỏ đồ sao?
Mạt Mạt kể lại chuyện đã xảy ra một lần, Hướng Húc Đông siết chặt tay: "Tạo nghiệp mài!"
Trang Triều Dương đứng dậy: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận