Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 266. Trang Triều Dương bị kích thích 2

Chương 266. Trang Triều Dương bị kích thích 2Chương 266. Trang Triều Dương bị kích thích 2
Mat Mạt buông báo xuống,"Cô ta kết hôn?"
"Đúng vậy, bất ngờ thật, lúc năm 66 ai cũng nghĩ cô ta sẽ kết hôn, không ngờ hoãn hai năm, bây giờ thì hay rồi, trái lại đột nhiên âm thầm mà kết hôn."
"Kết hôn khi nào?"
"Hai ngày trước, vậy mà cô ta không mời bất kì người đồng nghiệp nào, thật không giống tính tình của cô ta."
Mạt Mạt nghĩ nghĩ, có lẽ phía Hứa Thành xảy ra vấn đề gì đó.
Buổi tối tan làm, Mạt Mạt đi mua đậu hũ, về đến nhà, phòng khách như quầy bán vỉa hè, rất nhiều đồ.
"Tiểu Xuyên, em trở về mà sao cầm nhiều đồ thế?"
Thanh Xuyên xoa cánh tay mỏi nhừ,"Không phải em muốn lấy, là ông nội kêu em mang theo."
Mạt Mạt buông đậu hũ xuống, lần lượt nhìn xemt từng thứ, một rổ trứng gà, một giỏ mơ nhỏ, một túi tôm sông, một miếng thịt heo khoảng năm ký.
"Thịt heo ở đâu ra vậy?"
"Heo rừng xuống núi, có một con bị sa bay lại đánh chết một con, hai con heo mập đó, mỗi con hơn hai trăm ký, giết một con chia cho các hương thân, mỗi gia đình được chia mười ký, còn lại một con bán cho công ty cung cấp và tiếp thị, ghi vào tài khoản, tiền được chia vào cuối năm."
Mạt Mạt xách thịt heo,"Thịt này đã được xử lý ướp gia vị, em chắc chắn là cho nhà chúng ta chứ không phải kêu em mang cho chú út?"
Thanh Xuyên,"Là cho nhà chúng ta, em ở nhà ông ăn hai ký, còn lại ba ký, ông nói chờ em lần sau về lại ăn, những này để cho em mang về nhà."
Mạt Mạt bó tay với ông nội rồi, thích ai thì sẽ đối xử rất tốt với người đó, nhìn Thanh Xuyên được bồi bổ này, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt là thịt.
Về phần thái độ đối đãi với nhà chú út, thật không thể trách ông nội tức giận, chỉ khi đồ ăn của một nhà chú út không đủ thì mới có thể trở về thăm ông, mỗi lần đều đi hai tay trống trơn, trước kia ở cùng nhà, cũng không có rõ như vậy, nhưng bây giờ tách ra, lại so sánh với nhà cô, trong lòng ông vẫn bị tổn thương.
Vợ chồng Liên Quốc Trung tan làm, Điền Tình vẫn luôn nhìn con trai út của mình, một hồi sờ cái này, một hồi sờ cái kia, không thể không thừa nhận, cha chồng nuôi con trai mình rất tốt, vóc dáng lớn, thân thể cũng cứng cáp.
Bữa tối Mạt Mạt xào tôm sông, làm một phần đậu hũ trứng gà, một phần đậu hũ hẹ.
Liên Quốc Trung nhìn đồ ăn trên bàn,"Tôm sông ở đâu ra vậy?"
Thanh Xuyên,"Con với ông dùng lưới sào vớt." Liên Quốc Trung,"..."
Cha của ông hai năm này thay đổi rất nhiều, nếu không phải lúc cãi nhau vẫn muốn đánh ông, ông cũng nghi ngờ, cha mình đã bị người khác đánh tráo.
Điền Tình lo lắng nói: "Con cũng đừng đi lội sông, sông quá sâu."
"Mẹ, con không xuống nước, là dùng một cái sào làm thành giá đỡ ba chân, sau đó dựng giá đỡ, dùng dây thừng cột chặt một đầu, bắt ở trên bờ."
Lúc này Điền Tình mới yên tâm,"Không xuống nước thì tốt."
Sau bữa ăn, Mạt Mạt gọi cặp song sinh tới, đưa hộp đồng hồ đeo tay cho hai anh em,"Như hai đứa mong muốn."
Cặp song sinh nhanh chóng cầm lấy, mở hộp đồng hồ ra, thật là đồng hồ, hơn nữa còn giống y chang nhau, Thanh Nghĩa cười toe toét,"Chị, sao chị lại đột nhiên mua cho chúng em?”
"Không phải muốn đi bộ đội sao? Tặng quà sớm cho các em đó."
Thanh Nhân đã đeo đồng hồ, vừa vặn,"Chị, món quà này rất tốt."
"Biết tốt là được, khoảng thời gian này hai người các em cần phải thành thật cho chị."
Cặp song sinh nhận được món hời, đương nhiên nghe lời, lớn tiếng nói: "Rõ."
Ngày hôm sau Mạt Mạt bị tiếng nói đánh thức, sờ trán, nhìn thoáng qua thời gian, mới năm giờ rưỡi, giật giật lỗ tai nghe được tiếng gì đó, vội mặc quân áo đi ra ngoài.
"Triều Dương, sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt Trang Triều Dương u oán/"Bị kích thích, cho nên xin phép nghỉ ve đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận