Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1719. -

Chương 1719. -Chương 1719. -
Trong hai mắt của Lý Vinh Sinh dần dần trở nên rét lạnh, da đầu Lý Thư cũng run lên, giống như lại quay lại đời trước, đời trước Lý Vinh Sinh cũng như vậy, hận không thể giết được cô.
Chuyện Lý Thư đã quên lại quay trở lại, đời trước, Lý Vinh Sinh trả thù nhà bọn họ, cuộc sống thoải mái của cô ta không còn, đương nhiên cô ta oán hận, cho nên đi tranh luận, lỡ tay giết mẹ của Lý Vinh Sinh.
Sau đó cô ta chạy trốn, nhưng Lý Vinh Sinh để ý không thấy người, cô ta làm sao trốn được, cuối cùng Lý Vinh Sinh tìm được đánh cô ta, lúc ấy thật sự muốn bóp chết cô ta, cuối cùng cô ta sợ hãi, nhảy lầu, lúc ấy cô ta chỉ có một suy nghĩ, cho dù là chết, cũng không thể để cho Lý Vinh Sinh tóm được nên đã đẩy cửa sổ nhảy xuống.
Lý Thư sợ hãi, kêu lên thất thanh: "Không được qua đây, không được qua đây, mày là ma quỷ, không được qua đây."
Sau đó Lý Thư chạy mất, chạy như bay, chờ đến lúc Lý Vinh Sinh hoàn hồn, Lý Thư đã chạy mất dạng.
Lý Vinh Sinh càng vững tin hơn, tất cả đều là Lý Thư làm, Lý Vinh Sinh cũng đã nảy sinh ý nghĩ muốn đánh chết Lý Thư rồi.
Mạt Mạt hy vọng Lý Vinh Sinh phát hiện ra chân tướng, thế nhưng không muốn Lý Vinh Sinh nhập vào đó, kéo áo Lý Vinh Sinh: "Bình tĩnh một chút."
Lý Vinh Sinh thở ra một hơi: "Chị, em đi về trước, em đi tìm người điều tra thêm."
Mạt Mạt vẫn không yên lòng: "Em suy nghĩ đến mẹ em một chút, chớ vì một người không quan trọng như Lý Thư mà làm ra chuyện mất lý trí."
Lý Vinh Sinh cười: "Em biết rồi chị, chị yên tâm đi"
Mạt Mạt thấy Lý Vinh Sinh cười, bây giờ mới yên tâm, Lý Vinh Sinh có mẹ, cậu ấy sẽ lý trí, Mạt Mạt cũng không sợ Lý Vinh Sinh thật sự không để ý đến pháp luật mà đi trả thù Lý Thư.
Nhưng Mạt Mạt vẫn nhấn mạnh một câu: "Tất cả đều có luật pháp."
Lý Vinh Sinh gật đầu: "Em biết rồi chị, chị yên tâm."
Mạt Mạt đưa mắt nhìn Lý Vinh Sinh rời đi, lúc này mới nhìn về phía Đại Song, lạnh lùng xoay người lại, Đại Song xoa hai tay, đi sát theo sau.
Mat Mạt vừa đi vừa tính toán, chuyện Lý Thư trọng sinh không thể nói, nhưng có thể kết hợp với Tôn Nhuy để tính toán giá trị của Lý Thư, giá trị của Lý Thư bùng nổ, không còn giá trị nữa, cũng sẽ không có tiền vốn, cũng sẽ ngoan ngoãn.
Hơn nữa Lý Vinh Sinh nhúng tay vào, bên này cô cũng giúp tìm chứng cứ, cô cũng không tin là thật sự không tìm ra.
Sắc mặt của Mạt Mạt thay đổi, Đại Song ở sau lưng trong lòng hốt hoảng lên xuống, sợ hãi tiến lên: "Dì Liên."
Mạt Mạt coi như không nghe thấy, ngày hôm nay qua đi, cô cũng không cần phải dự tính cho thể diện của nhà họ Dương nữa, đứa nhỏ Đại Song này, cô không nhằm vào đã coi như cô biết kiềm chế rồi.
Mạt Mạt đi thẳng đến nhà họ Dương, Tiết Nhã thấy Mạt Mạt nổi giận đùng đùng đi vào, trong lòng hơi hồi hộp một chút, thấy Đại Song ở sau lưng vẫn luôn cúi đầu, trong đầu lại ong lên một tiếng, Đại Song lại làm gì rồi?
Mạt Mạt nói thẳng những gì đã nghe được ở cửa chính: "Chị dâu, đứa nhỏ Đại Song này mấy lần tính toán Mễ Mễ em cũng nhịn, có giao tình của hai nhà chúng ta ở đây, em cứ nghĩ đứa nhỏ này tốt hơn rồi, nhưng lần này tôi tệ hơn, đầu tiên là vì cơ hội mà tính toán Hạ Hạ, cái tư tưởng này thật rất độc ác, em thật không nghĩ tới, con bé sẽ vì ích lợi của mình mà tính toán cả Tâm Bảo, chị dâu, sau này em sẽ không lại giữ thể diện cho chị nữa."
Tiết Nhã xấu hổ đỏ mặt đến trắng bệch, một tay ôm ngực, quá tức giận, tức đến mức thở không thông, cô ấy rất hy vọng lời Mạt Mạt nói là giả, nhưng nhìn sắc mặt của Đại Song, đã nói rõ đây đều là sự thật, Tiết Nhã tức giận một lúc mới bình thường lại được: "Mạt Mạt, thật xin lỗi, là do chị không quản giáo Đại Song cho tốt, đều là do chị không quản lý tốt đứa nhỏ này, chị xin lỗi, chị thay mặt đứa nhỏ xin lỗi em."
Tiết Nhã cho rằng đời trước cô ấy nhất định nghiệp chướng nặng nê, mới có thể sinh ra được Dương Tuyết, sau lại có Đại Song, thể diện đời này của Tiết Nhã đều mất hết rồi.
Mạt Mạt thấy Tiết Nhã cúi đầu, lửa giận trong lòng đã bớt đi không ít, có quan hệ của hai nhà, lại có Dương Lâm và Mễ Mễ, nhỡ đâu hai đứa bé thật sự thành đôi, cô cũng không thể cắt đứt mọi chuyện, nghĩ đến Mễ Mễ, cuối cùng sự tức giận của Mạt Mạt đã tan đi.
Nhưng lời của Mạt Mạt cũng đã chán ngắt rồi: "Chị dâu, sau này chị quản lý đứa nhỏ này nhiều hơn chút đi, Hạ Hạ không sao, công ty cũng đã cho tiền, lúc ấy nếu thật sự ầm ï lên, cả một đời của Đại Song sẽ bị huỷ."
Trong lòng Tiết Nhã đang rối bời, cô ấy còn quản lý thế nào được, cô ấy đã tốn rất nhiều tâm tư trên người Đại Song, cô ấy còn quản thế nào được.
"Đưa nó về."
Dương Lâm đột nhiên đẩy cửa đi vào, chỉ một câu đã quyết định vận mệnh của Đại Song.
Đại Song không biết cậu út nghe được bao nhiêu, nhưng lời của cậu út có thể ảnh hưởng đến bà ngoại, bịch một tiếng, Đại Song quỳ gối trước bà ngoại: "Bà ngoại, cháu sai rồi, bà tha thứ cho cháu một lần cuối cùng đi, sau này nhất định cháu sẽ thay đổi, nhất định sẽ không tái phạm nữa, cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn, cháu không làm ngôi sao nữa, bà ngoại."
Những câu cuối cùng của Đại Song là kêu lên, tan nát cả cõi lòng, suy cho cùng cũng là đứa nhỏ mà mình nuôi lớn, Tiết Nhã lộ vẻ cảm động.
Nhưng Dương Lâm thì không, từ lúc đón hai đứa này trở về, cậu ấy đã không thích, cậu nhìn chằm chằm mẹ mình: "Mẹ, gốc rễ đã hỏng rồi mẹ có giáo dục cũng vô dụng, đừng uổng phí tâm tư nữa, giáo dục mà không tốt lên được thì đưa nó trở về đi, mấy năm này Đại Song cũng có quan hệ không tệ với bên kia, bọn họ sẽ không bạc đãi nó."
Đại Song lắc đầu quầy quậy: "Cậu út, cháu với bên kia quan hệ không tốt, thật sự không tốt, bọn họ sẽ không đối xử tử tế với cháu, cháu sai rồi, cậu tha thứ cho cháu đi."
Dương Lâm nhìn Đại Song giễu cợt: "Mấy năm này, cháu cũng tích luỹ được không ít tiền, bà ngoại cũng không bạc đãi cháu, vậy tiền của cháu đâu?"
Đại Song không nói, mấy năm này chuyện làm ăn của cậu út lớn hơn, trong tay bà ngoại cũng rộng rãi, bà ngoại rất sợ kiến thức của cô bé hạn hẹp, cho nên cho tiền tiêu vặt cũng hào phóng, cô bé thật sự tích góp được không ít, lén đưa cho người trong nhà, cô bé có tâm tư của mình, hư vinh là một mặt, cha nịnh nọt, cô bé hưởng thụ, hơn nữa cô bé cũng biết, nhà bà ngoại không ai thích cô bé, thật ra trong tiêm thức cô bé đang vì bản thân mình mà để lại đường lui.
Tiết Nhã nghe những lời này, trong lòng lạnh lễo, vô cùng lạnh lẽo, nghĩ đến Dương Tuyết: "Đưa nó về đi, Đại Song cũng lớn rồi, có thể chăm sóc tốt bản thân mình, suy cho cùng cũng là cha nó, sẽ không khat khe, khắt khe với nó."
Đại Song ngã ngồi trên mặt đất, Mạt Mạt cảm thấy, cô không nên ở lại, cô là người ngoài.
Mạt Mạt đứng dậy vừa định chào ra về, Đại Song giống như bắt được một tia sáng chiếu ngược, lập tức ôm chân Mạt Mạt: "Dì Liên, cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi, cháu không nên bị ma xui quỷ khiến, cháu sai rồi, van xin dì tha thứ cho cháu, cháu không muốn về, cháu không muốn."
Đại Song đã quen với cuộc sống xa hoa, cô bé không muốn trải qua cuộc sống khổ cực, cô bé không muốn quay lại căn nhà mà cô bé xem thường.
Mạt Mạt nhìn thấu tâm lý của Đại Song, đứa nhỏ này không phải thật lòng thừa nhận sai lầm, Đại Song còn tiếp tục ở lại nhà họ Dương, đứa nhỏ này thật sự kết thúc rồi, không biết trân trọng chút nào, còn không bằng đưa về.
Mạt Mạt không nhìn Đại Song mà nhìn sang Dương Lâm, Dương Lâm đã trưởng thành, thân thể đã rèn luyện nhiều năm như vậy cũng có sức lực, lập tức kéo Đại Song ra: "Dì Liên, cháu tiễn dì."
Mạt Mạt gật nhẹ đầu, Tiết Nhã còn đang khóc, Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, cô ra khỏi cửa, Dương Lâm áy náy nói: "Cháu nên quyết định từ sớm thì đã không có chuyện như thế, dì Liên, dì bớt giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận