Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 458. Cười trên nỗi đau của người khác 2

Chương 458. Cười trên nỗi đau của người khác 2Chương 458. Cười trên nỗi đau của người khác 2
Cười trên nỗi đau của người khác 2
Trang Triều Dương muốn gắp thịt cho Mạt Mạt, nhưng Mạt Mạt đã ngăn anh lại và tự mình gắp bắp cải, Trang Triều Dương nói: "Khiến ông bà và cha mẹ bận tâm rồi."
"Em còn mua nhiều đồ gia vị, sợ đường tắc, năm nay tuyết rơi thường xuyên sợ nó không dừng lại."
"Đúng vậy, chờ qua khoảng thời gian này anh sẽ xin nghỉ một buổi trưa đến thị trấn mua thêm một ít"
"Được, mua nhiều chút."
Mạt Mạt ăn lẩu no căng bụng, cô chống eo đứng dậy, nhẹ nhàng xoa bụng. Trang Triều Dương cọ rửa đáy nồi: "Trở vê phòng nằm đi, lát nữa anh dọn."
"Giao cho anh đó."
Mạt Mạt vào phòng nằm, giường đã ấm nóng, ăn uống no say, căng da bụng chùng da mắt.
Trang Triều Dương vào phòng, kéo rèm cửa ra, xuyên qua ánh đèn nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, kéo rèm lại rồi leo lên giường. Anh ôm Mạt Mạt, có vợ ở nhà thật tốt.
Mạt Mạt vỗ vỗ cánh tay nghịch ngợm của Trang Triều Dương: "Em muốn ngủ."
Trang Triều Dương thò bàn tay to vào trong quần áo: "Vợ ơi, không phải em muốn kiểm tra xem anh có gầy không à, anh kiểm tra cho em."
Mạt Mạt vươn tay đẩy Trang Triều Dương, cô đưa tay ra sờ, lập tức có tinh thần: "Anh cởi quần áo làm gì?"
"Thuận tiện cho em kiểm tra."
Mạt Mạt: "..."
Trang Triều Dương vẫn có chừng mực, đùa một lúc rồi ôm Mạt Mạt đi ngủ. Buổi sáng Mạt Mạt không muốn dậy, mùa đông là ngày mèo ngủ đông, cô lười biếng nằm trên giường, khi mở mắt ra lần nữa thì đã tám giờ.
Mạt Mạt nhớ đến chị Vương, cô đứng dậy mặc quần áo, gấp chăn, mở cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, hơn nữa đã được quét dọn sạch sẽ, cô chìm sâu vào giấc ngủ nên không nghe thấy tiếng Tiểu Lưu la hét.
Mạt Mạt vừa ăn cháo thì chị Vương tới: "Chị thấy em không xuống lầu quét tuyết nên biết ngay em còn chưa dậy, vừa dậy đúng không."
"Vâng, em mua đủ cho chị dâu rồi, ở trên ghế đấy an
Chị Vương hỏi: "Hết bao nhiêu đấy?"
Mạt Mạt tìm những chiếc phiếu còn thừa và trả lại cho chị Vương: "Tổng cộng hết mười đồng, còn thừa hai phiếu."
Chị Vương vui vẻ đưa tiền: "Cảm ơn em Mat Mạt."
"Tê Hồng cũng cống hiến không ít công sức." "Ư; nào gặp chị sẽ cảm ơn cô ẩy."
"Chị dâu, em chưa từng trồng rau trong nhà bao giờ, chị xem giúp em nên trồng loại nào được không ạ"
Chị Vương nói: "Được thì được, nhưng tốn công sức lắm đấy, không gian không có nhiều, ăn một bữa là hết sạch. Chị khuyên em không nên trồng rau, trồng chút hành còn tốt hơn, nếu muốn ăn các loại rau khác thì trông một ít giá đỗ tương, giá đỗ xanh."
Mạt Mạt suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, trông xong ăn một bữa là hết, tốn sức nữa chứ: "Vậy thì em không trồng nữa."
Chị Vương nói: "Chị về đây, chiều chúng ta nói chuyện sau."
"Vâng ạ.”
Mạt Mạt đợi chị Vương rời đi, sau đó cô mặc quần áo vào đến nhà Tề Hồng. Cô gọi Tề Hồng ra khỏi giường, hai người cùng nhau đến nhà phục vụ, Tề Hồng rụt cổ: "Mat Mạt, cô cầm tỉnh con chuột hang à, mua nhiều thế rồi mà cô còn muốn mua nữa."
Mạt Mạt: "Tôi ấy à, thà mua nhiều còn hơn là đến cuối cùng không có gì để ăn."
"Cho dù con đường đến thị trấn của chúng ta bị tắc thì quân đội cũng sẽ dọn sạch nó, qua mấy ngày là có đường đi rồi."
Mat Mạt vỗ Te Hồng: "Ngốc, tôi không lo lắng bên mình, tôi lo lắng tuyết rơi diện rộng, đến lúc đó không chỉ bên này tắc đường. Nếu chỉ có bên mình tắc đường, tôi sẽ không lo lắng!"
Tề Hồng: "Hả, thế tôi cũng phải mua nhiều."
Khi cả hai đến nhà phục vụ, đã có khá nhiều người ở trong nhà phục vụ, hóa ra mọi người đều có tầm nhìn xa. Khi Mạt Mạt và Tề Hồng xếp hàng, nhà phục vụ chẳng còn gì nữa, cuối cùng Mạt Mạt và Tề Hồng chỉ mua được một lọ nước tương.
Khi hai người trở lại khu nhà, Tề Hồng chỉ về phía trước, cười trên nỗi đau của người khác: "Hà Liễu bị ngã kìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận