Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1508. -

Chương 1508. -Chương 1508. -
Mễ Mễ ngẩn ra, tiền của cô bé không ít mà, tiền trợ cấp của cha, sau này lại có tiền lì xì, tiền của con bé đã rất nhiều rồi, nhưng nghe ý của mẹ, tiền của cô bé là ít nhất, miệng há thành chữ O, lại có thêm kiến thức rồi.
Bị đả kích lớn nhất không phải Mễ Mễ mà là chị dâu Tôn, chị dâu Tôn kinh ngạc đến ngẩn ra, trong tay trẻ con có nhiều tiên như vậy, trong nhà Mạt Mạt có nhiều tiền quá!
Chị dâu Tôn nhìn một trăm đồng trong túi Mễ Mễ, thầm nói, đầu thai đúng thật là một môn nghệ thuật.
Mạt Mạt sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà, cũng để lại cho chị dâu Tôn tiền đi chợ, sau đó xe của Trang Triều Dương đã đến.
Trong lúc khuôn mặt của Trang Triều Dương đen si Mạt Mạt bế Thất Cân lên xel
Thất Cân cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra cha không muốn đem theo cậu bé, chớp hai mắt,"Cha, con nhớ cha lắm."
Khuôn mặt đen xì của Trang Triều Dương đã được chữa khỏi, ai bảo anh là người cha nhân từ chứ, "Cha có phải là người cha tốt nhất không!"
Thất Cân biết người biết ta,"Cha là tốt nhất."
Trang Triều Dương cảm thấy đã viên mãn rồi, đưa theo con út cũng không tồi, chí ít lúc anh họp thì vợ cũng sẽ không cô đơn.
Mat Mạt,...
Trang Triều Dương đúng là càng ngày càng dễ dỗi, quả nhiên già rồi thì mềm lòng hơn.
Khóe miệng Mạt Mạt cong lên, ngắm nhìn bản thân qua kính chiếu hậu, tuy nói là năm tháng không để lại bao nhiêu dấu vết, thực ra nhìn kĩ vẫn có, vết nhăn nơi khóe mắt đã xuất hiện, nếu không phải Mạt Mạt hiểu chăm sóc bảo dưỡng thì thật ra cũng không thấy trẻ trung như vậy.
Đường ra sân bay khá là xa, Mạt Mạt dựa vào Trang Triều Dương ngáp một cái, dậy khá là sớm, buồn ngủ quá, nhét Thất Cân cho Trang Triều Dương, cô chợp mắt một lúc.
Bốn mươi phút sau mới đến sân bay, Mạt Mạt đã ngủ được một giấc no nê, mỗi lần đến sân bay, Mạt Mạt đều không khỏi cảm thán, thực sự quá thô sơ sơ sài mài
Thành phố Z phát triển cũng coi như nhanh, sân bay đã mở rộng rồi, nhưng trong mắt Mạt Mạt, vẫn rất là thô sơ, thành phố Z mà cũng thô sơ thì cũng đừng nghĩ đến những sân bay khác nữa.
Thất Cân đã không còn thấy mới mẻ với việc đi máy bay nữa rồi, lên máy bay là ngoan ngoãn ngồi im.
Lần này tương đối nhiều người đi họp, cấp bậc của Trang Triều Dương không phải cao nhất, người đi theo cũng không ít, bọn họ lần này nói là đi họp, thực ra cũng là đi truyền dạy kinh nghiệm, cải cách cũng phải từng bước từng bước tiến hành, việc gì cũng cần từ từ.
Cũng có người khác đem theo người nhà, Mạt Mạt và Thất Cân không thấy quá đường đột, ngoan ngoãn ngồi im, hai tiếng sau là đến nơi.
Sân bay trong nước quả nhiên giống như Mạt Mạt nghĩ, cũ kĩ, nhưng người qua người lại cũng khá được.
Phát triển cho thành tiết tấu nhanh, mỗi người đều làm việc cố gắng hết sức, đều cống hiến cho tổ quốc, thời gian là vàng bạc, máy bay cất cánh nhiều hơn, cũng nhanh chóng bước vào thời kì phát triển.
Bỗng nhiên Mạt Mạt nhớ đến một câu trong tương lai, sau này không bắt taxi mà bắt máy bay để đi.
Trang Triều Dương chú ý đến nét cười trên môi vợ,"Đang nghĩ đến cái gì đó?"
Nụ cười Mạt Mạt vẫn nở trên môi,"Cảm thấy bầu không khí ở đây rất được, tâm tình thoải mái."
Trang Triều Dương chẳng tin, thời đại này không khí vẫn rất tốt, cảm thấy không phải là lý do vợ vui vẻ, đáng tiếc đông người phức tạp, đợi đến nơi thì hỏi sau.
Đoàn người Mạt Mạt rất nhanh đã lên xe jeep, xem jeep trong khá hầm hố.
Xe còn chưa vào thành phố, trực tiếp đi về phía nhà phố C, thành phố C bốn phía đều là núi, cây cối tươi tốt, phong cảnh đẹp như tranh, Mạt Mạt bắt đầu tram luân trong đó, nhưng xe cứ lắc lư xóc nảy, cảnh có đẹp nữa thì tâm tình cũng chẳng thấy đẹp.
Có những đoạn đường rất dễ đi, bởi vì có được quốc lộ, có đoạn sườn núi thì không dễ đi, gồ ghề lồi lõm.
Mạt Mạt đã để Thất Cân vào lòng Trang Triều Dương, không có Thất Cân đè lên thì mông Mạt Mạt lại càng khó chịu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận