Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1422. Giáo dục 2

Chương 1422. Giáo dục 2Chương 1422. Giáo dục 2
Mạt Mạt: "Trong nhà có rất nhiều bức tranh của cả nhà chúng ta, anh muốn cái nào, chọn mấy tấm cắt ra là được."
Trang Triều Dương: "Ý của anh là chỉ có hai người chúng ta."
Mạt Mạt giật mình: "Được, chờ em có thời gian sẽ làm”
Trang Triều Dương cong khoé miệng: "Được."
Cuối cùng Mạt Mạt khoá cửa về nhà cũng với Trang Triều Dương, Mạt Mạt vừa xuống xe, đã nghe thấy Mễ Mễ đang khóc, Tùng Nhân hình như choáng váng đứng một bên, An An dỗ dành Mễ Mễ: "Đừng khóc nữa, váy hỏng rồi còn có cái mới."
ME Mễ nghe lời này, càng khóc thương tâm hơn, cô bé khóc thở không ra hơi, Mạt Mạt vội vàng đi tới võ phía sau lưng Mễ Mễ: "Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
Mễ Mễ nghe thấy tiếng mẹ nuôi, càng tủi thân, nước mắt cứ chảy ra mãi.
Mạt Mạt xem xét, được rồi, từ chỗ Mễ Mễ là không hỏi ra được điều gì cả, hỏi Tùng Nhân: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tùng Nhân xoè tay ra: "Mẹ, con cũng mới trở về, con không biết!"
An An tiếp lời: "Váy của Mễ Mễ hỏng, rách một lỗ lớn, nên Mễ Mễ khóc." Mat Mat ôm lấy Me Mê: "Được rôi, ngoan, váy hỏng mẹ nuôi vá lại cho, nhất định không nhìn ra là đã hỏng"
Mễ Mễ sụt sịt, mở to hai mắt sưng đỏ: "Thật ạ?"
Mạt Mạt lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Mễ Mễ: "Thật, đã lúc nào mẹ nuôi lừa con chưa, được rồi, đừng khóc nữa."
Mễ Mễ vẫn đau lòng: "Đây là chiếc váy đầu tiên mẹ nuôi mua cho Mễ Mễ, Mễ Mễ làm hỏng rồi."
Cuối cùng Mạt Mạt đã biết lý do mà cô bé đau lòng, chiếc váy đầu tiên có ý nghĩa khác biệt, Mạt Mạt an ủi: "Quần áo hỏng một chút là rất bình thường, không cần phải buồn."
Mễ Mễ cắn môi, vẫn còn có chút không thể tha thứ cho mình.
Mạt Mạt dỗ một lúc, Mễ Mễ mới không đau lòng nữa, Mạt Mạt nhìn hai mắt cô bé đỏ ngầu mà đau lòng.
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ đi thay quần áo, cầm lấy chiếc váy hư, ánh mắt híp lại, vết rách trên váy của Mễ Mễ là dấu vết của kéo, chỗ rách rất đều.
Mễ Mễ thấy mẹ nuôi lạnh mặt, sợ hãi hỏi: "Mẹ nuôi, sao vậy?"
Mạt Mạt ôm lấy Mễ Mễ: "Hôm nay Mễ Mễ vẫn luôn ở nhà sao?”
Mễ Mễ lắc đầu: "Không, buổi trưa con đi theo anh An An sang nhà sát vách.”
Con của mình Mạt Mạt hiểu rõ, bọn nhỏ sẽ không làm việc này, có thể làm việc này chắc là bọn nhỏ nhà sát vách, việc này nói nhỏ thì là trẻ con đùa giỡn, nhưng nói lớn, việc này mà không dạy dỗ, sẽ không tốt cho phẩm hạnh của bọn nhỏ lúc trưởng thành.
Mạt Mạt đứng dậy vừa đi được hai bước thì ngừng lại, Tiết Nhã vẫn chưa về, cô đến tìm Dương Phong nói chuyện này, đàn ông không biết giáo dục trẻ nhỏ, nói không chừng hai đứa bé càng phản nghịch, Mạt Mạt nhịn một chút, dù sao không tới mấy ngày nữa Tiết Nhã sẽ trở về rồi, chờ cô ấy về rồi nói.
Mạt Mạt giữ váy lại không nhúc nhích, bảo Mễ Mễ đi xuống lầu.
Thứ hai Mạt Mạt và Trang Triều Dương xin nghỉ, sáng sớm, xe nhà Mạt Mạt lái đi đón cô dâu mới.
Mạt Mạt và bọn nhỏ đã đến nhà hàng chờ từ sớm, xe đón dâu rất nhanh đã quay về, Khởi Hàng đón dâu phải gọi là thuận lợi, người giữ cửa đều là công nhân viên chức của nhà máy, ông chủ muốn mở cửa dám không ra hay sao? Cả quá trình thuận lợi đón được Ngô Ảnh.
Được rồi, cô dâu chú rể tới sớm, khách mời còn chưa tới bao nhiêu hết.
Khởi Hàng và Ngô Ảnh cũng không đi vào, đứng ở cửa ra vào đón khách.
Hôm nay tới đa phần là công nhân viên chức nhà máy, còn có mối quan hệ của Khởi Hàng, thật sự không có chuyện gì của Tô Nhị và Trang Triều Lộ, bọn họ không quen biết người nào. Nếu như làm lân đầu tiên, thì hôm nay bận việc nhất chính là hai người bọn họ rồi.
Mạt Mạt và Trang Triều Lộ đang nói chuyện phiếm, Tùng Nhân chạy vào: "Mẹ, có người đàn ông đến gây chuyện."
Mạt Mạt nghe xong đã biết là người nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận