Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1753. -

Chương 1753. -Chương 1753. -
Tùng Nhân lập tức hiểu rõ: "Tiền lương ở trong sổ tay, anh không mang về, đang ở buồng ngủ ấy, chờ anh gửi bưu điện qua cho em."
Tâm Bảo thu tay lại: "Vậy còn tạm được."
Tùng Nhân quả thực có ý xấu muốn trộm giữ tiền riêng, Tâm Bảo và mẹ không giống nhau, Tâm Bảo lấy dì Tê Hồng làm chuẩn, không đúng, hiện tại phải gọi là mẹ vợ, cha vợ cũng không có tiền tiết kiệm riêng.
Tùng Nhân không dám đối nghịch với Tâm Bảo, bây giờ còn chưa vào động phòng nữal
Ngày hôm sau, Mạt Mạt dậy rất sớm, cô không có mẹ chồng, cho nên cũng không có quy củ nấu cơm gì đó, Mạt Mạt làm bữa sáng.
Gương mặt Tâm Bảo phiếm hồng đi xuống lầu, Mạt Mạt đã nấu xong rồi, mặt Tâm Bảo càng đỏ hơn: "Mẹ, có phải con dậy muộn không."
Mạt Mạt bưng cháo: "Không, dậy quá sớm, đừng nghe lời mẹ con, không cần con làm bữa sáng, nhanh đi lên lầu gọi Tùng Nhân xuống ăn cơm."
Tâm Bảo đi vào trạng thái con dâu nhanh: "Vâng."
Tùng Nhân đi vào Tâm Bảo về phòng, đang chậm rãi mặc quần áo: "Anh đã bảo không cần em nấu cơm, em còn không tin."
Tâm Bảo vặn tai Tùng Nhân: "Mẹ đã vất vả nhiều rồi, bận trước bận sau, em cũng không dám để mẹ nấu cơm, đều tại anh, nhất định phải làm loạn, làm hại em cũng dậy muộn."
Tùng Nhân xuýt xoa một tiếng: "Anh sai rồi, đừng vặn nữa, sắp đứt tai rồi."
Tâm Bảo hừ hừ, không để ý tới Tùng Nhân nữa, cô ấy còn phải xuống dưới giúp dl
Tùng Nhân xoa lỗ tai, cười khẽ một tiếng đồ ngốc, mẹ chính là không muốn để cho cô ấy nấu cơm.
Trong nhà Mạt Mạt có thêm người, mặc dù trước kia cũng thường cùng nhau ăn cơm, nhưng lần này lại khác biệt, Tâm Bảo đã trở thành một thành viên trong nhà Mạt Mạt.
Giai Giai vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, Mạt Mạt cho là không có tiết mục, thật không nghĩ đến, Giai Giai vừa mới mở miệng, đã sặc.
Giai Giai nhịn rất lâu rồi, vẫn nhịn không được, nhìn Tâm Bảo: "Chị dâu, có phải chị có bé con rồi hay không!"
Khụ khụ, tất cả mọi người đều bị sặc, Mat Mạt vội vàng uống hết mấy ngụm nước, mới xuôi xuống.
Thất Cân đã che miệng Giai Giai rồi.
Khuôn mặt Tâm Bảo đã đỏ như sắp nhỏ máu, đầu muốn chui vào trong chén rồi, Tùng Nhân cũng rất lúng túng, nhưng ánh mắt xéo qua nhịn không được nhìn lên bụng Tâm Bảo, nếu như cậu lợi hại, có phải một lần đã trúng rồi hay không, vừa nghĩ tới sắp làm cha, trong lòng như có lửa nóng.
May mà Tâm Bảo không chú ý tới ánh mắt của Tùng Nhân, nếu không đã lại vặn tai Tùng Nhân một cái nữa, Tâm Bảo chưa muốn có con, cô ấy còn chưa tốt nghiệp!
Nhưng vừa nghĩ tới cũng không dùng biện pháp, trong lòng luống cuống, sẽ không thật sự có chứ, cô ấy có vận may như vậy hay không.
Tâm Bảo yên lặng suy nghĩ trong lòng, Giai Giai nói không cho phép, nhất định là không cho phép, an ủi chính mình mới bình tĩnh lại.
Sau khi ăn xong, Tâm Bảo bắt đầu trốn tránh Giai Giai, không phải không thích Giai Giai, mà là do Giai Giai hỏi những vấn đề cô ấy không trả lời được.
Thất Cân hối hận muốn chết, cậu bé không nên nói với Giai Giai quá nhiều, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn rồi.
Trang triều dương ngược lại là muốn ở nhà nhiều hơn, nhìn vui muốn chết, con trai cả đã kết hôn, anh xin nghỉ, ngày nghỉ đã qua rồi, bây giờ phải đi.
Mạt Mạt cũng phải đi làm, nhìn Thất Cân đầy đáng tiếc.
Thất Cân: "..."
Tâm Bảo và Tùng Nhân thì là đi gửi tiền tiết kiệm, sau đó hưởng thụ thời gian hiếm có của hai người, sau khi lại nhà, Tâm Bảo sẽ phải về trường học.
Mà Tùng Nhân cũng phải về đội ngũ, vợ chồng trẻ rất trân quý khoảng thời gian ở cùng nhau, Tùng Nhân lái xe của Mạt Mạt, dẫn Tâm Bảo đi chơi.
Hôm nay Mạt Mạt không vội vã tan làm, buổi tối hôm nay Tâm Bảo và Tùng Nhân nau cơm to hai đứa bé yêu thương cô, Mạt Mạt rất vui vẻ.
Buổi tối Mạt Mạt về nhà, lái chiếc xe cũ ban đầu, vừa xuống xe, thấy Giai Giai đang bám vào hàng rào, cứ nghển cổ nhìn vào nhà họ Dương.
Mạt Mạt đi vào sân cũng không chú ý đến, Mạt Mạt đi qua, vỗ bả vai nhỏ của Giai Giai: "Đang làm gì đó?”
Giai Giai cười trên nỗi đau của người khác: "Có chị gái xấu xa tới, đang khóc al
Chị gái xấu xa nói cũng chính là Đại Song, con bé Giai Giai này đừng thấy nhỏ nhưng thù dai, từ lần trước sau khi Đại Song châm ngòi, Giai Giai vẫn luôn chưa quên, chỉ cần Đại Song không tốt, Giai Giai sẽ vui vẻ, Đại Song tức giận đến mức mỗi lần đều muốn đánh Giai Giai, nhưng trước tiên không nói có Thất Cân đi theo Giai Giai, cho dù coi như chỉ có một mình Giai Giai, Đại Song cũng không dám ra tay.
Mạt Mạt bật cười xoa tóc Giai Giai: "Được rồi, nên đi ăn cơm thôi, về nhà đi."
Giai Giai chưa nghe đủ đâu, nhưng cô bé phải nghe lời dì Liên, đây là mẹ chồng tương lai, ông nói, cô bé nhất định phải nghe dì Liên, ngoan ngoãn đi theo vào nhà.
Thất Cân không muốn để ý tới Giai Giai, tự mình xem sách.
Tùng Nhân đang ở nhà bếp giúp đỡ, Mạt Mạt lên lầu, chờ một lúc lâu sau đó, đồ ăn đã lên bàn. Tâm Bảo bo ra tâm tư rất lớn, con bé này không có thiên phú nấu cơm, nhưng làm được màu sắc hương vị không tệ đã hiếm có rồi, Mạt Mạt khen ngợi: "Không tệ, trù nghệ đã tiến bộ không ít."
Trong đáy mắt Tâm Bảo không có sự lo lắng, cười nói: "Mẹ, mẹ cũng gay ăn nhiều hơn chút."
"Được."
Tâm Bảo hung hăng gắp thức ăn cho Mạt Mạt, Tùng Nhân nhìn mà ghen tị, sau đó suy nghĩ một chút, cũng không có gì mà ghen tị cả, quan hệ giữa mẹ và vợ tốt, cậu hạnh phúc không thôi, không có thì quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, quả thật quá tốt đẹp.
Buổi tối Mạt Mạt ăn nhiều, buổi tối cô vẫn luôn ăn ít, len lén uống hai viên tiêu cơm, vốn dĩ còn định thu dọn bàn, Tâm Bảo cũng không để làm: "Mẹ, mẹ đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Nụ cười trên mặt Mạt Mạt chưa từng đứt đoạn: "Được, được."
Mạt Mạt ôm Giai Giai xem tivi, nhà bếp giao cho hai vợ chồng nhỏ, vốn dĩ cả nhà rất vui vẻ, vậy mà Đại Song lại tới.
Trên mặt Đại Song còn có nước mắt, đẩy cửa đi vào rất đột ngột, Đại Song thấy gặp tất cả mọi người đều đang nhìn cô bé, nhất thời có chút sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến tương lai của mình, cô bé không thể bị huỷ như thế, kiên trì thay giày đi vào.
Bầu không khí trò chuyện vui vẻ của nhà Mạt Mạt hết rôi, Tùng Nhân và Tâm Bảo từ phòng bếp đi ra, hai vợ chồng trẻ cau mày, mặc dù bọn họ không hay ở nhà, nhưng không thích Đại Song, chuyện mà Đại Song đã làm thật sự khiến cho người khác không thích.
Tay Tùng Nhân đã từng dính máu, đã trải qua mấy lần nhiệm vụ, trên người có sát khí, nghiêm túc nghiêm mặt hù dọa Đại Song, những lời mà Đại Song đã sắp xếp để nói cũng không biết mở miệng thế nào.
Tâm Bảo cau mày, kéo tay Tùng Nhân, cô ấy là một đứa con gái vô tư, nhưng vẫn là người hiểu tình người, suy cho cùng là hàng xóm, Tùng Nhân hù doạ đến Đại Song sẽ không tốt.
Tùng Nhân thu lại sát khí, lôi kéo Tâm Bảo ngồi trên ghế sofa, hôm nay có Tùng Nhân tọa trấn, Đại Song nhịn không được phát run.
Tùng Nhân không vui, có ai mà vừa kết hôn có người đến khóc có thể vui cơ chứ, lúc đầu cậu cũng có chút nguy hiểm cao, còn tới khóc.
Đại Song thật sự không nghĩ được nhiều như vậy, nhưng cũng biết cô bé chọc phải Tùng Nhân rồi.
Giai Giai nhìn hằm hằm Đại Song, vừa thấy Đại Song là tự động tiến vào trạng thái tấn công, như thể lông cáo đều dựng hết lên: "Không chào đón chị."
Đại Song cứng người, nắm chặt lòng bàn tay, đáng chết, cô bé đã quên mất con bé chết tiệt kia, con bé kia là trời sinh xung đột với cô bé, mỗi lần nhìn thấy con bé, cô bé sẽ không có cuộc sống tốt. Nhưng bây giờ Đại Song chỉ có thể chịu đựng, cô bé nhất định phải chịu đựng, cô bé phải vì tiền đồ của mình mà cân nhắc, không thể hành động theo cảm tính, nghĩ tới đây trong lòng lại chua xót, cô bé căn bản không có sức để đi hành động theo cảm tính.
Con bé chết tiệt kia còn có bối cảnh, cô bé không có cái gì cả, chẳng phải là cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận