Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 431. Ấm ức 1

Chương 431. Ấm ức 1Chương 431. Ấm ức 1
Liên Thu Hoa cầm theo cái làn, nhìn thấy Mạt Mạt thì cẩn thận mỉm cười: "Thật sự không ở nhà à, chị còn cho là hàng xóm nhà em gạt chị nữa!"
Mat Mạt nhíu mày: "Chị tới làm gì?"
Liên Thu Hoa cúi đầu nói với đứa bé trai trong lòng: "Đừng nhìn ngây ngốc nữa, mau chào dì út đi."
Bé trai sợ hãi nhìn Mạt Mạt, lúc ngẩng đầu lên, ở cổ nó có một vài vết bầm. Mạt Mạt sửng sốt, bé trai rụt cổ lại, ở trong lòng Liên Thu Hoa một cử động nhỏ cũng không dám. Liên Thu Hoa tức giận cho cậu bé một cái bạt tai, bé trai không dám khóc, lẫy tay lau nước mắt, cánh tay lộ ra đều là vết cấu bầm tím.
Đứa nhỏ này ở nhà thường xuyên bị đánh, bởi vì Mạt Mạt sắp làm mẹ cho nên nhìn thấy đứa nhỏ bị ngược đãi trong lòng cô khó chịu vô cùng, mày đã nhíu thành cục rồi, cô lạnh mặt: "Chị tới làm gì?"
Liên Thu Hoa cầm theo cái làn không: "Còn không phải là trong nhà hết lương thực rồi, chị thực sự không còn biện pháp, cho nên mới tìm em để vay ít lương thực."
Mạt Mạt tính toán thời gian: "Liên Thu Hoa, chị đừng có cậy tôi không ở nông thôn không biết phân chia lương thực lúc nào, mấy người sắp được phân chia lương thực rồi, thật sự cho là tôi không biết à?"
Liên Thu Hoa cười làm lành: "Còn không phải là chưa phân chia hay sao, trong nhà hết lương thực rôi, em cho chị mượn một ít, chị nhất định sẽ trả lại."
Mạt Mạt còn lâu mới cho mượn, mượn lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai, Liên Thu Hoa cũng sẽ không trả lại lương thực đâu.
"Hết lương thực rồi, chị tìm nhà khác mà mượn đi"
Liên Thu Hoa cũng không tin: "Chị đã nghe nói rồi, em là cháu gái của quan lớn, em không có lương thực sao? Mat Mạt, chị cam đoan, về sau sẽ ăn năn hối cải, nhất định không đối nghịch với em nữa, em cho chị mượn một ít lương thực đi."
Mạt Mạt trào phúng: "Đúng lúc, tôi cũng không tin trong tay chị không có tiền, Liên Thu Hoa, tiền chị nợ có phải nên trả rồi hay không?"
Liên Thu Hoa theo bản năng che lại túi áo ngực, tiền đều để ở bên trong miếng vá của bộ quần áo này, chỉ sợ Ngô Mẫn lật ra, đây là toàn bộ tiền riêng của cô ta.
Ánh mắt của Mạt Mạt rơi vào trên ngực của Liên Thu Hoa, Liên Thu Hoa rất sợ Mạt Mạt nhắc tới tiền, ôm đứa nhỏ gượng cười: "Chị nhớ ra chị còn có việc, đi trước đây."
Liên Thu Hoa đi cũng rất nhanh, hình như rất sợ Mạt Mạt đuổi theo cô ta, chỉ chốc lát đã chạy xuống dưới lầu. Mạt Mạt xoay người mở cửa về nhà, nghĩ một lát vào phòng ngủ, đứng trước cửa sổ nhìn xem Liên Thu Hoa đã đi hay chưa.
Liên Thu Hoa chưa đi, bế đứa nhỏ đến lầu số 5, đến tìm Ngô Giai Giai. Mạt Mạt đóng cửa sổ, quay lại nha bep.
Mat Mat bỏ đường đỏ vào một lọ riêng, treo thịt khô trên kệ, giữ lại sau này ăn, đồ hộp bỏ vào trong tủ ở phòng khách.
Khởi Hàng cầm chìa khoá mở cửa: "Mợ út, hôm nay không có lòng lợn, nhưng mà có hai cái xương ống, chỉ tốn một hào đã bán cho cháu rồi."
Mạt Mạt nhận lấy cái làn: "Sao hôm nay về nhanh vậy?"
"Hôm nay không có mấy người đến thị trấn, mua đồ cũng nhanh nên trở về sớm, cháu nhìn thấy miến bèn mua một ít."
Mạt Mạt ừ một tiếng, lấy xương ống ra, thật sạch sẽ, cạo không còn một chút thịt nào: "Đến đây, giúp mợ chặt thành hai nửa, buổi trưa hầm canh xương, nấu bát mì vụn ăn."
Thằng nhóc Khởi Hàng này khẩu vị rất giống Mạt Mạt, đều thích ăn mì: "Để cháu đến chặt cái này."
Mạt Mạt đợi Khởi Hàng chặt xong xương, mới xách làn vào nhà bếp, miến chưa ăn thì bỏ lại, hai mươi quả trứng gà phải tiết kiệm, trong nhà không còn phiếu trứng gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận