Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1329. Kinh diễm 1

Chương 1329. Kinh diễm 1Chương 1329. Kinh diễm 1
Từ Liên nhìn thấy Mạt Mạt vội vàng cúi đầu, đi theo Diệp Phàm một bước không rời.
Từ khi Diệp Phàm bắt đầu kinh doanh thịt viên, chuyện làm ăn vô cùng thịnh vượng, hiện tại đã bắt đầu tiêu thụ ra nơi khác, lúc trước còn vì 6000 đồng mà đã chịu đựng cơn tức giận rất lâu.
Hiện tại Diệp Phàm không tức giận một chút nào, ngược lại vui vẻ, chuyện làm ăn tốt cô ta cũng đã nghĩ đến nhà máy mới rồi.
Hơn nữa cô ta còn móc nối với Phạm Đông, chuyện kinh doanh lại càng rộng hơn không ít, bây giờ Diệp Phàm là người bận rộn, Trịnh Nghĩa không vê nhà, bình thường Diệp Phàm đều sẽ ở nhà máy, một tuần Mạt Mạt rất khó gặp được Diệp Phàm.
Diệp Phàm kiếm được nhiều hơn, lưng lại càng thẳng, rất lâu không nhìn thấy Liên Mạt Mạt, Diệp Phàm đương nhiên phải khoe khoang một chút rồi.
Diệp Phàm nhìn cá trong tay Liên Mạt Mạt: "Nhà họ Trang mua thức ăn về à?"
Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có mưa đỏ, thật ngạc nhiên, vậy mà Diệp Phàm lại chủ động chào hỏi với cô, cô còn tưởng rằng sau này cả đời cũng không muốn qua lại với nhau chứ.
Mạt Mạt ừ một tiếng.
Diệp Phàm hé miệng cười, chỉ vào Từ Liên: "Tôi nói này, đây là bảo mẫu tôi mời về, nhìn cô từng ngày đi làm cực khổ như vậy, còn phải tự đi mua thức ăn, thu dọn nhà cửa, cũng phải, hai người chỉ kiếm được tiền lương cố định, không ng tiêu số tiền kia."
Từ Liên vẫn còn có chút chưa thích ứng được với việc bản thân đã thành bảo mẫu, nghe nửa câu đầu, tức giận, cô ta chỉ giả vờ là dáng vẻ không có tiền, thật ra tiền tiết kiệm của cô ta không ít.
Mặc dù Phạm Đông không cần cô ta nữa, nhưng một năm nay, cho cô ta không ít tiền và đồ trang sức, cô ta đều cất đi, về sau chia tay, Phạm Đông cũng không tuyệt tình, còn cho cô ta một căn nhà, chính là một căn nhà có sân riêng cửa riêng. Ở thành phố Z đang phát triển nhanh chóng này, căn nhà cua cô ta có giá trị hai mươi ngàn.
Thứ đáng nhìn nhất vẫn là tiền trong tay cô ta, bản thân cô ta cất được hai mươi ngàn, lúc chia tay lại cho cô ta ba mươi ngàn, quần áo và đồ trang sức đều mang đi, của cải của cô ta cộng lại, cũng được hơn bảy mươi ngàn. Ở niên đại này, những con buôn nhỏ thông thường cũng không có nhiều của cải như cô ta.
Nếu không phải vì muốn quấy rầy Liên Mạt Mạt, Từ Liên còn lâu mới đồng ý làm bảo mẫu.
Từ Liên nghe xong câu nói tiếp theo của Diệp Phàm, biểu cảm có chút kì lạ, của cải nhà Liên Mạt Mạt, cô ta đi theo bên cạnh Phạm Đông cũng biết được một ít, ngay ở thủ đô, hàng năm tiền cho thuê cửa hàng cũng đủ khiến cho người khác phải đỏ mắt rồi, nhà máy của nhà Diệp Phàm làm việc cật lực cả năm cũng không nhất định kiểm được nhiêu bằng tiền cho thuê nhà.
Diệp Phàm còn đang dương dương đắc ý, cho rằng mình lợi hại đã giam được lên Liên Mat Mạt, gia đình cô không tệ, em trai cũng đã kinh doanh, nhưng đây không phải là của Liên Mạt Mạt, mỗi tháng không phải cô cũng chỉ kiếm được tiền lương cố định, một tháng cao lắm thì là hơn 100 đồng, tiền lương ở xí nghiệp bên ngoài, cô ta đã tìm hiểu qua.
Mạt Mạt nhìn Diệp Phàm đang cho rằng mình tài trí hơn người thì hối hận rồi, cô không nên trả lời.
Mạt Mạt mặc kệ Diệp Phàm đang tự sửa não cho mình, nhà bọn họ có quá nhiều bí mật, không cần bảo mẫu được chưa.
Mạt Mạt không trả lời đi vào trong sân, Diệp Phàm: 'Ây, sao lại đi vậy, trò chuyện một lát đi, cũng phải, tiền lương một tháng của Mạt Mạt được hơn 100 phải không, nhà cô nhiều con cái, không nỡ mời bảo mẫu, phải tiết kiệm tiền cho bọn nhỏ, nhà chúng tôi thì khác, nói ra thì tiền lương của bảo mẫu đã 80 đồng rồi. Như vậy sắp bắt kịp tiền lương của cô rồi."
Mạt Mạt cũng không muốn để ý tới, cũng không muốn tranh cãi với cái miệng vô dụng này, nhưng có người lại muốn bị vả mặt, bị vả mặt thì mới dễ chịu.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận