Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 622. Ưu tú 2

Chương 622. Ưu tú 2Chương 622. Ưu tú 2
Hứa Noãn Tâm xuất hiện một lần rồi cũng không đến tìm Vân Kiến nữa, sau này Mạt Mạt mới biết, đoàn văn công chỉnh đốn, thay đổi nhân viên phải cọ xát, đang tập luyện, không cho Hứa Noãn Tâm thời gian.
Tùng Nhân đang cọ vào người mẹ: "Mẹ, chúng ta đi thăm anh Hướng Tịch đi, mẹ, có được hay không, đi thăm anh Hướng Tịch đi."
Mạt Mạt nhéo cái mũi của Tùng Nhân: "Tính thời gian xem, cậu mợ ba sắp về rồi, con không ở nhà chờ bọn họ à?"
Tùng Nhân biết xem giờ, dẩu môi lên: "Bây giờ mới bảy giờ, mẹ, chúng ta đi nhanh về nhanh."
Mat Mat bị quấy ray không còn cách nào khác: "Được, mẹ dẫn con tới."
"Há, a, con đi lấy quà cho anh Hướng Tịch."
Mạt Mạt gọi: "Con không đợi đám Vân Kiến hả?"
"Đợi, bọn họ sắp đến rồi, bọn họ đến rồi chúng ta đi"
Mạt Mạt đứng dậy, nhìn vào túi vải chứa đồ của Tùng Nhân, cậu bé vụng trộm giấu bánh gạo ngọt, Mạt Mạt coi như tìm thấy chỗ rồi, thằng nhóc này thật sự có thể giấu, giấu vào trong tủ rượu của Trang Triều Dương.
Mat Mat cảm giác Tùng Nhân quá tỉnh ranh rồi, biết cha không thể nào uống rượu, cho nên mới giấu trong tủ rượu.
Mạt Mạt hắng giọng một cái, Tùng Nhân bịt lấy túi vải, nhìn thấy mẹ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Mẹ."
Mạt Mạt ngồi trên ghế: "Con còn cất giấu cái gì?"
Tùng Nhân nháy mắt: "Không có."
Biểu cảm của Mạt Mạt nghiêm túc, Tùng Nhân rất ít khi thấy dáng vẻ nghiêm mặt của mẹ, chỉ tủ quần áo trong phòng ngủ, Mạt Mạt đứng dậy lật lên, có một túi kẹo giấu bên trong áo bông hai lớp.
"Còn có gì nữa không hả?"
Tùng Nhân lắc đầu: "Không còn, mẹ, thật sự không còn nữa."
Mạt Mạt cầm đồ để lên trên bàn trà: "Sau này không cho phép giấu nữa, con có biết không, con giấu đồ ăn, sẽ mời gọi chuột đến."
Tùng Nhân lấy bánh gạo ngọt ra, chỉ vào giấy da trâu: "Con bọc lại rồi."
Mạt Mạt bị chặn họng, thằng nhóc này nhớ kĩ, mua bánh gạo ngọt đều dùng giấy da trâu để bọc lại.
Tùng Nhân rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy sắc mặt mẹ không đúng, vội vàng lo lắng cam đoan: "Sau này con sẽ không giấu nữa, con cam đoan."
Mạt Mạt không còn cách nào nữa, Vân Kiến tới rồi, Tùng Nhân vui vẻ lôi kéo Vân Bình: "Cậu út, chúng ta đi thăm anh Hướng Tịch đi."
Mạt Mạt đội mũ cho Tùng Nhân, cầm chìa khoá: "Mẹ đi mượn xe đạp, mấy đứa chờ ở cửa đại viện nhé."
Vân Kiến: "Vâng."
Mạt Mạt lấy xe đạp, lại cầm hai cái đệm từ nhà Tề Hồng, đặt lên chỗ ngồi phía sau xe.
Vân Kiến ôm Tùng Nhân ngồi đằng sau, Vân Bình ngồi phía trước, Mạt Mạt không chỉ một lần chở con đi, sự an toàn có thể cam đoan.
Rất nhanh Mạt Mạt đã tới thôn Tiểu Hà, Hướng Tịch sẽ không ở nhà, giờ này, bình thường đều ở bờ sông nhỏ, Mạt Mạt cũng không đi vào thôn, đi thẳng đến bờ sông nhỏ.
Hướng Tịch đang ngồi câu cá ở đó, nhìn thấy Mạt Mạt, vui vẻ vẫy tay: "Dì Mạt Mạt."
Mạt Mạt dừng xe, bế bọn nhỏ xuống, Tùng Nhân vừa xuống đất đã chạy lại: "Anh Hướng Tịch, em mang quà đến cho anh nè."
Mạt Mạt đi qua, Tùng Nhân đang đút bánh gạo ngọt vào miệng Hướng Tịch, Hướng Tịch xua tay, Tùng Nhân kiêng chân giơ lên: "Anh không ăn, xem sẽ không bỏ xuống."
Mạt Mạt cười: "Đây đều là nó giấu đi đưa cho cháu đấy, nhanh nhận lấy cất đi."
Mạt Mạt mở miệng, Hướng Tịch nhận lấy: "Cảm ơn em Tùng Nhân."
Tùng Nhân cảm giác mình làm được chuyện lớn, vô cùng vui vẻ, ngâm nga nhảy dựng lên.
Mạt Mạt mặc kệ Tùng Nhân, nhìn sọt cá đang động đậy: "Xem ra đã có thu hoạch rồi hả?" Hướng Tịch nói: "Vâng, câu được hai con rồi."
Mạt Mạt cười: "Thật lợi hại."
Hướng Tịch thích nhất được dì Mạt Mạt khen, âm thầm quyết định, cậu phải ưu tú hơn.
Mạt Mạt cùng với Hướng Tịch tiếp tục câu cá, Tùng Nhân đột nhiên chạy về, Mạt Mạt đỡ được Tùng Nhân: "Sao vậy?"
Tùng Nhân ở trong lòng Mạt Mạt ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ nói, nhìn thấy dì kia thì phải cách xa ra."
Mạt Mạt ngẩng đầu lên nhìn, Liên Thu Hoa xách theo đồ đạc đang đi về phía này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận