Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 68. Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông tới! 2

Chương 68. Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông tới! 2Chương 68. Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông tới! 2
Mạt Mạt đi vòng quanh con thỏ một vòng: "Con thỏ trong bưu kiện là do anh bắt được phải không?"
Hướng Triều Dương gật đầu: "Ừ, bắt vịt trời thì hơi khó, còn bắt thỏ thì dễ hơn một chút."
Mạt Mạt dựng thẳng ngón tay cái lên, những người có thể bắt được thịt đều là người lợi hại cả.
Cặp song sinh đưa em trai út đi tắm. Hướng Triều Dương xử lý con thỏ mới mang về, Mạt Mạt xử lý cá. Bầu không khí trong sân vô cùng ấm áp, ánh mắt Hướng Triêu Dương nhìn về phía Mạt Mạt, trong lòng rất kiên định, đây chính là cuộc sống mà anh muốn.
Mục tiêu của anh rất đơn giản, có một ngôi nhà ấm áp, có vợ, có con chăn ấm nệm êm mà thôi.
Mạt Mạt sờ mặt: "Anh nhìn em làm cái gì vậy? Mặt em có dính cái gì à?”
Hướng Triều Dương bị bắt được tại trận, vành tai hơi đỏ lên: "Không có."
Mạt Mạt xử lý cá rất nhanh, đem cá treo lên dưới hiên nhà để hong gió. Có Hướng Triều Dương ở đây, cô cất vào trong không gian cũng không tiện, nhưng mà tuần sau thì có thể cất thêm một ít.
Buổi tối nấu một con thỏ một con cá, hai ngày nay thức ăn rất phong phú, cặp song sinh vây quanh Hướng Trieu Dương: "Anh Trieu Dương, nếu anh ở thêm vài ngày nữa là tốt rồi."
"Nghỉ phép nhiêu không được, bộ đội có quy định rõ ràng rồi. Nhưng mà vài ngày nữa anh cả mấy đứa sẽ về."
Liên Thanh Nghĩa tặc lưỡi cười: "Bọn em biết rồi, anh cả về nhà để xem mắt, nói không chừng năm nay anh cả sẽ kết hôn đấy!"
Liên Quốc Trung hỏi Hướng Triều Dương: "Hình như cháu lớn tuổi hơn Thanh Bách phải không? Không gấp à? Có muốn chú giới thiệu cho cháu vài người không?"
Hướng Triều Dương vội vàng cự tuyệt: "Không dám phiền đến chú đâu ạ, cháu đã có tính toán hết rồi."
Hướng Triều Dương là người có chủ ý, nếu trong lòng đã có tính toán rồi thì ôn ấy cũng không cần nhiều chuyện nữa.
Mạt Mạt mệt mỏi, ngày mai còn phải đi học nên đã sớm về phòng nghỉ ngơi, Hướng Triều Dương thấy Mạt Mạt đã về phòng ngủ nên cũng đứng dậy đi về nhà.
Hướng Triều Dương nằm trên giường, sờ sờ đồng hồ đeo tay trong túi. Lúc này mà đưa thì sợ hơi đường đột, cũng không biết cô nhóc này có chịu nhận không hay là phải chờ thêm một thời gian nữa đã.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt cùng cặp song sinh đi học, em trai út thì do Hướng Triều Dương đưa đi. Mat Mat buồn bực, Hướng Triều Dương sao lại cắm rễ ở nhà cô vậy chứ? Ở nhà cô dường như ngoại trừ cô ra thì tất cả mọi người đều thích anh.
"Chị hỏi hai đứa chuyện này, cha mình có biết Hướng Triều Dương là con trai của chủ nhiệm Hướng không?"
"Biết mà, còn mắng chủ nhiệm Hướng không có mắt nhìn nữa!"
Mạt Mạt không còn hứng thú nói chuyện nữa, nhất định là bởi vì Hướng Triều Dương là quân nhân, ở trong lòng ba tăng thêm không ít điểm.
Mạt Mạt vừa đi tới cổng trường, Hướng Hoa lại đứng canh gác ở đó. Mạt Mạt lạnh mặt đi ngang qua, cặp song sinh chặn lại giơ nắm đấm.
Hướng Hoa hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận Mạt Mạt, nhưng lại không bỏ cuộc. Nếu không gặp được ở trường học thì có thể chờ cô trên đường về nhà.
Chương trình giảng dạy hôm nay đã thay đổi, đáng lẽ phải là môn toán học thì lại được đổi thành dạy tư tưởng chính trị. Nhìn vào thời khóa biểu cả tuần, nếu như không phải tự học thì là tư tưởng chính trị, như vậy trường học có thể đã cảm thấy được một chút tiếng gió.
Tuy rằng kiếp trước nhà Triệu Tuệ không xảy ra chuyện øì, nhưng Mạt Mạt vẫn lo lắng dặn dò: "Sau này nhớ khiêm tốn một chút, nói cho chú Triệu cũng phải chú ý nữa."
Triệu Tuệ vẫn luôn nghe lời Mạt Mạt giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó: "Tớ nhớ kỹ rồi."
Tiền Bảo Châu nghe được liền cười nhạo: "Nhìn lá gan của cậu kìa, có thể có chuyện gì được chứ, tôi thấy cậu chỉ là một kẻ nhát gan thôi."
Mạt Mạt không muốn tranh cãi với Tiên Bảo Châu, không có ý nghĩa, còn chưa tới sáu mươi ngày nữa là mọi người sẽ biết cả thôi.
Buổi trưa tan học, Hướng Triều Dương cùng cặp song sinh đều ở đây, Triệu Tuệ lén lút hỏi: "Cái người bộ đội kia là ai thế? Sao cứ nhìn chằm chằm vào cậu vậy?"
"Hướng Triều Dương."
Hai mắt Triệu Tuệ sáng rực, nam chính trong mấy lời đồn đấy! Mạt Mạt tức giận nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa, mình với anh ấy không có gì đâu, anh ấy chỉ là chiến hữu của anh trai mình thôi. Mình đi trước đây."
Triệu Tuệ cũng không tin, cô ấy chỉ là hướng nội chứ cũng không phải người ngu ngơ không biết gì, người đàn ông này tuyệt đối có vấn đề.
Mạt Mạt hỏi: "Sao anh lại đến trường thế?"
"Đi ngang qua nhìn thấy Thanh Nhân và Thanh Nghĩa thôi.”
Mạt Mạt nhìn về phía cặp song sinh: "Thật sao?"
Cặp song sinh vội vàng gật đầu, hai đứa tuyệt đối sẽ không nói, buổi sáng bọn họ cũng đã hẹn với anh Triêu Dương để chặn Hướng Hoa, đáng tiếc không chặn được. Cặp song sinh vốn không ôm hy vọng gì nữa, trên đường trở về từ xa đã nhìn thấy Hướng Hoa, lập tức hưng phấn hẳn lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận