Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 975. Mua không nổi 1

Chương 975. Mua không nổi 1Chương 975. Mua không nổi 1
Mạt Mạt: "Bạn học, tôi chỉ hỏi một câu, không biết thì không biết, anh kích động như vậy làm gì?"
Hàn Siêu vẫn luôn phát ra những tiếng từ cổ họng: "Tôi không căng thẳng."
Ngoài miệng thì nói không căng thẳng nhưng giọng nói lại cao không ít, Mạt Mạt: "Được, anh không căng thẳng, hôm qua bạn học đi đâu?"
"Tôi ở phòng ngủ đọc sách, tôi không đến đường dành riêng cho người đi bộ, tôi còn có việc, đi trước đây"
Hàn Siêu thấy càng ngày có càng nhiều bạn học nhìn sang thì lo lắng, anh ta biết Liên Mạt Mạt, vị này chính là người nổi tiếng, người nổi tiếng của khoa luật, là người mà chỉ cần mãy vấn đề là có thể phân tích ra kết quả, anh ta sợ hãi trả lời câu hỏi.
Mạt Mạt tiếp tục cản đường lại: "Tôi cũng không hỏi anh có đi đến đường dành riêng cho người đi bộ không, làm sao anh biết tôi nói chính là đường dành riêng cho người đi bộ? Anh biết đọc suy nghĩ người khác à?"
Mồ hôi lạnh của Hàn Siêu chảy ròng: "Tôi đã nói như vậy sao?"
Mạt Mạt chỉ những bạn học đang vây xem: "Bọn họ cũng nghe thấy."
Mồ hôi trên chóp mũi Hàn Siêu rơi xuống, trong đầu chỉ có hai chữ, xong rồi, bị Liên Mạt Mạt phát hiện rôi, đầu ngón tay đã trăng bech.
Tâm lý của Hàn Siêu không mạnh mẽ như Mạt Mạt, rất nhanh đã sụp đổ: "Tôi nói, tôi có thể nói riêng với cô không? Tôi vào hội học sinh không dễ dàng øì, tôi cần một phần công việc tốt."
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Hàn Siêu: "Ra ngoài nói."
Mạt Mạt còn lâu mới ở riêng với Hàn Siêu, ra ngoài tìm một toà nhà bên ngoài, tìm nơi rộng rãi có thể nhìn thấy bạn học khác, lại còn không nghe được chuyện bên này là được rồi.
Hàn Siêu không hiểu Mạt Mạt thận trọng, nghe thấy Liên Mạt Mạt đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn!"
Hai người ra khỏi tòa nhà, Mạt Mạt tìm một chỗ đất trống rộng rãi, xung quanh có sinh viên đi ngang qua, không ai chú ý đến bên này: "Nói đi!"
Hàn Siêu lau mồ hôi trên trán: "Tôi thừa nhận, tôi đã nhận tiên của Chu Tiếu, tôi cần số tiền kia, em gái tôi ngã bị gãy tay, nó rất cần tiền để khám bệnh, phụ cấp của tôi căn bản không cứu được em gái, Chu Tiếu tìm tới tôi, tôi không do dự đã nhận lấy."
Mạt Mạt quan sát Hàn Siêu, trên quần áo của Hàn Siêu có miếng vá, anh ta không bởi vì bản thân mặc không đẹp mà tự tỉ, mặc cho Mat Mat quan sát, ánh mắt cô nhìn về phía tay của Hàn Siêu.
Ngón tay anh ta rất thô ráp, điều này đã nói rõ Hàn Siêu quanh năm suốt tháng làm việc ở nhà, Mạt Mạt thu hồi lại ánh mắt, Hàn Siêu không nói láo, gia đình anh ta thật sự không tốt.
Hàn Siêu thấy Mạt Mạt không đáp lời thì căng thẳng hơn: "Tôi chỉ chụp ảnh, tôi không làm gì khác."
Mạt Mạt: "Anh cũng đã biết, mặc dù trong nước còn chưa bảo vệ cho quyền riêng tư, nhưng ở nước ngoài đã có luật pháp tương ứng rồi, anh làm như vậy là phạm pháp."
Tay Hàn Siêu đều đã run lên: "Tôi sai rồi, tôi không nên vì tiền mà làm chuyện này, nhưng tôi thật sự hết cách rồi, em gái tôi mới 10 tuổi, cánh tay của nó nhất định phải được nối liền lại, tôi không thể nhìn em gái mình trở thành người tàn tật được."
Hàn Siêu nói đến đây, hốc mắt đỏ lên, đứa nhỏ 10 tuổi lên núi hái thuốc để phụ giúp chi phí trong gia đình, anh ta thật sự là hết cách.
Mạt Mạt: "Chu Tiếu cho cậu bao nhiêu tiên?"
Hàn Siêu sụt sịt: "100 đồng."
"100 không đủ để nằm viện nối xương."
Hàn Siêu gật đầu: "Không đủ, còn lại cha mẹ tôi nhận, còn có tiền phụ cấp tháng này của tôi, buổi tối tôi rửa chén bát ở quán cơm cũng kiếm được một ít."
Hàn Siêu đã bị Mạt Mạt phát hiện, anh ta cũng không giấu diếm điều gì, những gì nên nói đều đã nói.
Mạt Mạt nói nghiêm túc: "Tôi biết anh có chỗ khó, nhưng anh làm không đúng, con người bất kể có bao nhiêu trắc trở, khó khăn biết bao nhiêu, lấy lương tâm của mình để đổi lấy tiền, anh có biết Chu Tiếu bảo anh chụp ảnh de làm gì không? Đừng nói với tôi, Chu Tiếu không dặn dò anh chụp nhiều ảnh của tôi và Ngụy Vĩ"
Hàn Siêu đỏ mặt, đầu cúi càng ngày càng thấp: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, về sau tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa, thật sự rất xin lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận