Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 357. Tấm sắt 1

Chương 357. Tấm sắt 1Chương 357. Tấm sắt 1
Tê Hồng nói xong lập tức bật cười ha hả, cười đến mức ra cả nước mắt.
Người đầu tiên Mạt Mạt nghĩ đến là Chu Dịch, hôm qua Chu Dịch đã nói rằng anh ấy đến để xác nhận một việc, có lẽ là để xác nhận Cảnh Tinh Tinh có phải là cháu gái nuôi của ông Miêu hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi tỉnh tế của Mat Mạt, Tề Hồng ngạc nhiên nói: "Không phải cô làm đấy chứ!"
Mat Mạt giật giật khóe miệng: "Tôi không có năng lực lớn như vậy, nhưng tôi biết là ai."
Tề Hồng đến gần Mạt Mạt, thúc giục: "Mau nói cho tôi biết đó là ai đi?"
Mạt Mạt nói: "Chu Dịch, cô từng nghe về nhà họ Chu chưa? Cháu trai trưởng của nhà họ Chu đang ở Bình Trấn, hình như Cảnh Tinh Tinh đã đắc tội với Chu Dịch. Hôm qua Chu Dịch tới đây, có lẽ đã xác nhận Cảnh Tinh Tinh nói dối nên hôm nay anh ấy ra tay."
Te Hồng nói: "Tôi biết nhà họ Chu, ông tôi cũng nói người nhà họ Chu đều có thù oán, Cảnh Tinh Tinh điên cuồng nhiều năm như vậy, lần này lại đá vào tấm sắt” rồi."
*Đá vào tấm sắt (踢到铁板): cho rằng người ta dễ bắt nạt, nhưng không ngờ lại bị người ta đánh lại
*Đá vào tấm sắt (踢到铁板): cho rằng người ta dễ bắt nạt, nhưng không ngờ lại bị người ta đánh lại Mat Mat hỏi: "Tại sao cô ta lại tìm ông Miêu để khóc?"
"Bởi vì mất việc nên hiện tại không có việc làm, muốn nhờ ông Miêu giúp tìm việc, đáng tiếc cô ta không hiểu ông Miêu. Sau khi ông Miêu biết chuyện gì đã xảy ra, không chỉ răn dạy Cảnh Tinh Tinh, mà còn không cho Cảnh Tinh Tỉnh đến thăm mình nữa!"
Mạt Mạt không tin Cảnh Tinh Tinh sẽ không tới nhà ông nữa, Cảnh Tinh Tinh đã quen được người khác khen ngợi, cô ta sẽ không buông tay.
Mạt Mạt đặt len xuống, không muốn nói về Cảnh Tinh Tinh nữa, hỏi Te Hồng: "Ngày mai có xe đi Bình Trấn, cô có đi không?"
Tê Hồng nói: "Đi, đương nhiên đi. Sắp đến Tết Trung thu rồi, chắc chắn hợp tác xã sẽ bán một số thứ không cần phiếu, tôi muốn mua hết."
Mạt Mạt cười: "Vậy ngày mai chúng ta và chị Vương cùng đi nhé."
"Ừ ừ."
Gần trưa Tề Hồng về nhà, Trang Triều Dương cầm một cái túi trở lại, Mạt Mạt nhận lấy: "Bên trong có cái gì thế?"
Trang Triều Dương cởi áo khoác ngoài: "Không phải em gửi vải và len cho Triệu Đại Mỹ à? Triệu Đại Mỹ ngại nhận nên lại gửi ít cá khô."
Mạt Mạt mở túi ra, một mùi tanh nồng của biển xộc vào mũi, Mạt Mạt cảm thấy lòng nôn nao, cô nôn khan vài cái, vội vàng lui vào cửa bếp, như vậy mới cảm thầy đỡ hơn.
Trang Triều Dương sửng sốt: "Sao lại buồn nôn?"
Mạt Mạt bịt mũi: "Có lễ là mùi biển quá nồng, em thấy hơi buồn nôn."
Trang Triều Dương vội vàng buộc túi lại: "Đỡ hơn chưa?”
Mạt Mạt bỏ tay xuống, khịt mũi, vẫn còn mùi, cảm giác buồn nôn vừa cố nén lại quay trở lại, cô che miệng lắc đầu. Trang Triều Dương chỉ có thể bỏ túi vào vại, sau đó thông gió cho phòng khách.
Lần này Mạt Mạt không còn buồn nôn nữa mà thở phào nhẹ nhõm.
Trang Triều Dương nghi hoặc hỏi: "Không phải em thích nhất hải sản sao? Sao đột nhiên lại không ngửi nổi thế?"
Mạt Mạt cũng không biết, cô đoán: "Có lẽ là ăn đủ rồi."
Trang Triều Dương chỉ vào trong vại: "Thế những con cá này phải làm sao?"
Mạt Mạt chớp mắt: "Gửi cho chị cả và cha mẹ đi!"
Trang Triều Dương suy nghĩ một chút: "Đành vậy thôi."
Buổi trưa Mạt Mạt làm mì chua cay, Trang Triều Dương ăn một miếng thấy rất chua phải uống thêm nước: "Đồng chí Liên Mạt Mạt à, em đã cho bao nhiêu giấm vào thế?"
Mạt Mạt trả lời tỉnh bơ: "Không nhiều đâu, em ăn thấy vừa miệng mà."
Trang Triều Dương ăn một miếng trong bát Mạt Mạt, ho sặc sụa, uống thêm hai ly nước để kìm nén vị chua trong miệng, chua đến mức răng cũng sắp rơi xuống.
"Đồng chí Liên Mạt Mạt à, gần đây khẩu vị của em có chút là lạ."
Mạt Mạt vui vẻ uống canh: "Hình như cũng có chút chút, có lẽ là đổi khẩu vị!"
Trang Triều Dương khẽ giật giật khóe miệng, khẩu vị thay đổi quá nhiều là đằng khác, anh cúi đầu nhìn bát mì, ăn không nổi nữa. Anh bê bát mì vào bếp, dùng nước tráng qua hai lần, ăn cùng với tương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận