Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1221. Bắt nạt 1

Chương 1221. Bắt nạt 1Chương 1221. Bắt nạt 1
Bắt nạt 1
Trịnh Nghĩa lại quay trở về, bên cạnh còn có Diệp Phàm, trong tay hai người còn xách theo trái cây và quà cáp. Trịnh Nghĩa nhìn thấy Trang Triều Dương giống như thấy ma vậy, cả người giống như bị rơi mất lò xo, không dám cử động.
Vẫn là Diệp Phàm phản ứng lại trước, cô ta đứng phía sau nhéo Trịnh Nghĩa một cái, khiến anh ta suýt nữa đã làm rơi phần quà xuống đất, đau đến mức nhăn mặt.
Trịnh Nghĩa thấy Trang Triều Dương sắp lên xe nên nhanh chóng tiến lên phía trước: "Triêu Dương, anh không sao chứ, nghe đại viện đồn làm tôi tin luôn đói”
Trịnh Nghĩa vừa nói vừa đánh giá Trang Triều Dương, trong lòng giống như bị lửa đốt vậy. Tối qua anh ta đã có một giấc mơ đẹp, anh ta và Trang Triều Dương phụ trách hai khu vực khác nhau, Trang Triều Dương xảy ra chuyện anh ta không hề biết, nhận được cuộc gọi của Diệp Phàm, trong lòng anh ta khỏi nói vui mừng vô cùng, chuyện đời khó đoán mài
Công tác bàn giao đã hoàn thành, tối hôm đó anh ta đã trở về, chính là vì muốn sáng sớm đi xác nhận chuyện này, không ngờ vừa ra khỏi nhà đã có chuyện bất ngờ.
Lồng ngực Trịnh Nghĩa rất đau, cảm thấy nếu đến thêm vài lần nữa, anh ta nhất định sẽ đứng tim, con mẹ nó quá hành hạ người khác rôi.
Trang Triều Dương: "Không sao, hai vợ chồng anh đang đi thăm họ hàng sao?"
Mạt Mạt cố nhịn cười, Trang Triều Dương cũng xấu tính thật, biết rõ Trịnh Nghĩa đến làm gì mà cứ phải đâm vào tim của người ta.
Trịnh Nghĩa cố nhịn không chửi ra: "Đúng vậy, chúng tôi đi thăm họ hàng, chẳng phải là trời bão sao, trong nhà họ hàng có người bị thương nên chúng tôi đi thăm."
Trang Triều Dương ừ một tiếng, âm cuối hơi cao, Trịnh Nghĩa cảm thấy nếu Trang Triều Dương còn không đi thì anh ta thật sự muốn đánh Trang Triều Dương đó.
Trang Triều Dương nói xong liền lái xe đi, Diệp Phàm không thể giả vờ nữa, cô ta quay người đi vào đại viện, Trịnh Nghĩa vẫn nhớ còn Mạt Mạt ở trong sân nên khách sáo vài câu mới về nhà.
Mạt Mạt liếc nhìn một cái, hai người này về nhà chắc chắn sẽ cãi nhau.
Mạt Mạt trở về nhà, lấy phần xương sườn đã chặt xong ra. Mạt Mạt đem toàn bộ đi hầm, đây là để Trang Triều Dương mang đi ăn đó.
Trang Triều Dương ốm đi, Mạt Mạt quyết định phải tẩm bổ lại cho anh, nhất định phải tẩm bổ lại.
Mạt Mạt nấu rất nhiều món ăn, đều là thịt, Trang Triều Dương trở vê: "Bác sĩ nói rồi, không sao, sức khỏe rất tốt, vợ hãy yên tâm nhé." Mat Mat nói: "Không sao là tốt rồi, hai cái cơm hộp này lấy đi ăn để tẩm bổ lại."
Trang Triêu Dương nói: "Vợ thật là tốt."
Mạt Mạt liếc nhìn Trang Triều Dương một cái. Anh thấy các con đều không bước vào nên hôn vợ một cái rồi mới xách hộp cơm đi.
Mạt Mạt sờ vào khuôn mặt, đã là vợ chồng già rồi, sao Trang Triều Dương đột nhiên lại nhiệt tình như vậy chứ?
Mạt Mạt thầm mỉm cười, cảm giác này cũng không tệ lắm!
Mat Mat đưa Trang Triều Dương lên xe. Anh vẫy tay với các con, chiếc xe đi rồi Mạt Mạt mới dẫn bọn trẻ về nhà.
Thất Cân nằm trong lòng của mẹ: "Mẹ, cha sẽ không bị thương nữa đúng không?”
Mạt Mạt nói: "Không đâu, cha sẽ bình an mà, vài ngày nữa mẹ sẽ dẫn Thất Cân đến quân đội thăm cha có chịu không?”
Thất Cân hiếm khi kích động: "Dạ."
Tùng Nhân giơ tay: "Con cũng muốn đi."
An An cũng vội hùa theo: "Mẹ ơi con cũng muốn."
Mạt Mạt cười nói: "Được, được, các con đều đi."
Qua hết tuần này đã bước vào tháng tám rồi, Mạt Mạt cũng phải đi làm rồi, những ngày này cô muốn dẫn các con đi tham quan khắp nơi, quân đội của Trang Triều Dương là lựa chọn đầu tiên. Trang Triêu Dương không sao, đại viện đã lan truyền ra, lúc này chuyện hiểu lầm này mới kết thúc.
Vương Thanh rất bận rộn, ngoại trừ ngày Trang Triều Dương đi cô ấy có đến thì Mạt Mạt cũng không nhìn thấy Vương Thanh.
Ba ngày sau, Mạt Mạt chuẩn bị xong đồ ăn ngon đến thăm Trang Triều Dương, cô dẫn theo bọn trẻ lái xe ra ngoài thì đúng lúc chạm mặt Vương Thanh đang lái chiếc xe ba gác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận